MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 72





Khi nói bàn tay to của anh đột nhiên duỗi vào bên trong tạp dề của Lương Tiểu Ý, cũng không biết anh làm như thế nào, cách lớp tạp đề đem chiếc áo hai dây màu đen của Lương Tiểu Ý xé nát, bàn tay to lại tiến công vào chiếc quần lửng của Lương Tiểu Ý.





Khiến Lương Tiểu Ý vô cùng sợ hãi, vội vàng cúi người giữ chặt lấy chiếc quấn đã bị kéo xuống một nửa, hoảng sợ nói: “Á, anh đang làm gì vậy, anh Tô!”





“Hử? Không phải đã nói phải thành thật với nhau sao?”





Nghe thấy lời nói cố ý giả vờ không hiểu của anh, cả người Lương Tiểu Ý lập tức cảm thấy khó chịu….Lớn như vậy, cô lần đầu tiên biết thành thật với nhau vẫn có thể dùng theo cách này.





“Anh, anh không biết xấu hổ!” Cô hung hăng trừng anh, khuôn mặt bánh bao giận dữ phồng lên. Tô Lương Mặc nhìn đôi mắt gần như sắp phun ra lửa của cô, vô cùng xấu xa đưa tay véo nhẹ khuôn mặt tức giận của cô, ngả ngớn nói: “Xúc cảm không tồi. Nhưng anh càng thích nơi này” Bàn tay bất ngờ nắm lấy trái đào đầy đặn bên dưới lớp tạp giề.





Bàn tay mang theo hơi lạnh chạm lên người Lương Tiểu Ý, băng lửa va chạm vào nhau dẫn tới một cảm giác vượt qua bình thường.





Ầm!





Lương Tiểu Ý cảm thấy mặt giống như rặng mây hồng, nóng hầm hập. Không cần phải nghi ngờ, đây tuyệt đối không phải là thẹn thùng, mà là bị tổng giám đốc Tô không biết xấu hổ của chúng ta chọc giận.





Cô cố ý võ mạnh vào con bàn tay đang làm loạn kia, nhưng là tay của anh giống sinh ở chỗ đó, không chút di chuyển.





“Đây là phòng bếp!” Cô nghiêm giọng khuyên can nói.





Đáng tiếc anh chỉ: không thèm để ý “Ừ” một tiếng, nói: “Anh biết.





Chỗ này là phòng bếp, em vẫn còn mặc tạp dề.”





Không nhắc đến tạp đề còn đỡ, nhắc đến tạp dề, Lương Tiểu Ý liền cảm thấy bẩn thân sắp không chịu được nữa rồi. Cô nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là chỉ mặc tạp dề!” Cố ý nhấn mạnh chữ “Chỉ”.





Không sai, lúc nói chuyện, cô đã bị anh lột sạch cả người trần trụi chỉ mặc một chiếc tạp dề.





Mà tay của anh, còn đang tác loạn trên người cô.





Nó rất thích hợp với em. Vợ ơi, sau này em cứ mặc như vậy nấu cơm cho anh nhé!” Tô Lương Mặc cười đến híp cả mắt, giống hệt một con hồ ly già.





Sự vô sỉ của hắn đã đổi mới nhận thức của Lương Tiểu Ý một lần nữa. Lương Tiểu Ý tức giận đẩy Tô Lương Mặc không kịp đề phòng ra, rồi nhanh chóng trên lên lầu chạy. Không biết rằng, bóng người cao ráo sau lưng kia đang lẳng lặng đứng ở cửa phòng bếp, một tay vuốt căm, một tay đút trong túi quần, thưởng thức thân hình xinh đẹp chỉ khoác miếng tạp dề của cô.





Lương Tiểu Ý chạy về phòng ngủ lầu ba, trở tay đem cửa khóa từ bên trong. Cô hiện tại không muốn nhìn thấy người đàn ông vô sỉ, tam quan méo mó kial Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong phòng bếp, hai mắt Lương Tiểu Ý nhịn không được lại muốn phun ra lửa.





Lương Tiểu Ý liên tục đề phòng nhìn cánh cửa phòng ngủ, nhưng kì lạ là sau đó anh không có đuổi theo cô lên phong ngủ. Bận bịu cả một ngày cô đã vô cùng mệt mỏi, trong lúc bất giác hai mí mắt sụp như muốn nhắm, cuối cùng không chịu được cơn buồn ngủ vây khốn, Lương Tiểu Ý ngủ một giấc ngon lành.





Đến lúc tỉnh lại, ngoài trời đã tối đen. Cô cầm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường lên nhìn mới phát hiện đã chín rưỡi tối. Đầu óc mê man ngay lập tức trở nên tỉnh táo, cô bò dậy khỏi giường, vội vàng chạy đến cửa phòng ngủ, vừa mở cửa liền nhìn thấy một bóng người cao ráo cuộn tròn, dựa vào cửa ngủ thiếp đi.





Nhưng giấc ngủ của anh cũng không được sâu, gần như khi Lương Tiểu Ý vừa mở cửa phòng ngủ ra, anh liền bị đánh thức.





“Anh…sao anh không gọi em dậy?”Lương Tiểu Ý hỏi.





Tô Lương Mặc đỡ tường đứng dậy, thân hình nghiêng một cái, cả người anh áp vào trên người Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý định đẩy ra, lại nghe thấy anh nói bên tai: “Vợ bận cả ngày rồi, anh biết em mệt nên không muốn gọi em”





Giây phút này, trái tim Lương Tiểu Ý đập loạn nhịp, cổ họng nghẹn lại, chua chát như vậy, sao anh lại ngủ dưới đất thế này? Sao không xuống phòng ngủ dưới tâng hai?”





“Anh muốn đối xử tốt với em….Vợ, anh biết em không tin tưởng vào quyết tâm muốn thương em, cưng chiều em của anh” Tô Lương Mặc chậm rãi vươn tay ra, đầu ngón tay vuốt ve vết thương sẹo dưới xương quai xanh của Lương Tiểu Ý, đột ngột hỏi một câu không liên quan: “Em còn nhớ vì sao có vết thương này không?”

Bình luận

Truyện đang đọc