MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 901


Anh ấy không tin mày thì mày khóc cái chó gì! Quá thảm hại rồi!


Nước mắt cô giàn giụa, không thể nhìn rõ vẻ mặt của người đàn ông, trong đầu cô chỉ có một câu – anh không tin cô!


Tô Lương Mặc nảm lấy cánh tay cô kéo lên giường. Không biết có phải hôm nay cô uống thuốc tăng lực không mà lấy đâu ra lầm sức chống đối anh thế.


Anh cũng không ngờ cô lại có ý chí quật cường đến vậy, đã bị kéo lại rồi mà còn vùng vẫy ra được.


Cô gái nhỏ nhân cơ hội nhảy xuống giường, giày cũng không kịp mang, tức giận lao ra cánh cửa phòng ngủ đang đóng.


“Shit” Tô Lương Mặc thầm rủa một tiếng, lập tức bước xuống giường, nhanh như gió đuổi kịp người phụ nữ trước mặt.


Lương Tiểu Ý đặt tay lên năm cửa, chỉ cần vặn là có thể mở ra, lúc này phía sau có một lực rất mạnh ập tới, eo cô bị một bản tay to lớn nm lấy, Lương Tiểu Ý giận dữ quay đầu lại quát Tỏ Lương Mặc: “Anh không tin em? Vậy thì đừng, chạm vào em!” Cô hét lên: “Khi em gửi cho anh tin nhãn đó, em đã tự nhủ phải tin tưởng anh. Sự thật là, hóa ra em chỉ đang mơ mộng hão huyền. Cũng đúng thôi, người đàn ông nào mà chẳng ngờ vực khi nhìn thấy tấm ảnh này. Bản chất con người mà”


Lương Tiểu Ý thương tâm trách móc: “Nhưng em không quan tâm đó có phải là bản chất con người hay không! Em không quan tâm những người đàn ông khác nghĩ gì. Ai không tin em cũng được, nhưng Tô Lương Mặc! Riêng anh không thế không tin em!” Cô gào khóc nức nở, gương mặt chẳng mấy chốc mà đâm nước mắt!


Người khác không tin cô cũng chẳng sao, nhưng Tô Lương Mặc thì tuyệt đối không thết Bởi vì cô đã dành trọn cả trái tìm mình cho anh!


“Anh buông em ra” Cô kịch liệt giấy dụa, vung tay bừa bãi, ngay cả chân cũng không ngừng đá loạn lên trên người anh. Tô Lương Mặc cảm thấy đau, rất đau Không phải nỗi đau thể xác, mà là đau lòng, Anh hối hận tại sao lúc nấy lại trêu đùa cô.


Cánh tay rần chắc gắt gao ôm chặt người phụ nữ vào lòng, để cô mặc sức đấm đá anh, nhưng vẫn không chịu buông tay mà ngược lại còn ôm cảng chặt hơn: “Tiếu Ý ngoan nào, đừng giấy giụa nữa. Em bị thương thì anh sẽ đau lòng lầm!


“Không cần anh vờ vịt! Nếu như không tin tôi thì việc gì phải nói lời yêu thương, đồ dối trái”


“Ơ…”Tô Lương Mặc mặt mày đen kịt, tám trăm năm nay mới nói lời yêu đương một lần, vậy mà lại bị người ta đánh giá là “đồ dối trá”?


Ặc… tổng giám đốc Tô sao có thể chịu nổi đây!


“Tiểu Ý, nghe anh nói…”


“Đừng chạm vào tôi!


“Tiểu Ý, em bình tĩnh nghe anh giải thích đã, sau đó cho em tự quyết được không Ha ha” Lương Tiểu Ý cười nhạo, để người đàn ông ôm chặt eo cô từ phía sau, còn nâng nửa người cô lên không trung, cô vẫn vùng vảy, đôi chân trần của cô cứ nhầm vào người anh mà đá loạn.


Phía sau Tô Lương Mặc không đỡ nổi cô, tâm mắt anh dừng lại ở môi cô, đáy mắt chợt lóe sáng, anh vòng tay qua nâm lấy cảm cô quay mặt về phía anh.


Đôi môi mỏng nuốt lấy sự cự tuyệt của Lương Tiểu Ý… Lúc này mọi thứ đột nhiên im bất.


”Một sợi dây lý trí của Lương Tiểu Ý đứt phụt, con người trong veo tràn ngập vẻ kinh ngạc!


Anh đang làm gì vậy!


Không phải là không tin cô à? Tại sao lại làm điều này!


Một cơn tức giận nối lên, còn mãnh liệt hơn trước! Anh nghĩ cô là loại người nào? Nếu không tin cô còn hôn cô, cho rằng cô là con đàn bà hư hỏng ai cũng có thể lấy làm chồng sao!


Cô đá chân về phía sau, đá vào đùi sau của Tô Lương Mặc.


Cô càng đá, cánh tay vất ngang eo càng ôm chặt lấy cô.

Bình luận

Truyện đang đọc