MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 499


Tuy nhiên, khi vừa mới mở lời, anh cảm tưởng rằng như có thứ gì đó như chặn đứng họng mình lại!


Mọi thứ đều không thể thoát khỏi đôi mắt của Lương Chỉ Hoành, cậu không khỏi cười lạnh … “Chú Tô, chú sao vậy? Chú không muốn ngồi à?”


Tô Lương Mặc giật mình ngẩng đầu lên, nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh đang mỉm cười thân thiện với anh.


Nhưng trên gương mặt nhỏ bé dịu dàng ấy, anh tất nhiên có thể nhìn ra được sự căm hận đến tột cùng của cậu bé dành cho mình.


Đúng, là căm hận!


Cũng khó trách … khó trách được … Cậu bé tuổi còn nhỏ như vậy nhưng đã phải trải qua nhiều chuyện khó khăn đến thế, đau đớn là vậy như một câu cũng không than thở.


Tô Lương Mặc siết chặt năm tay. Chàng trai nhỏ bé phía đối diện vẫn nở một nụ cười không thể dịu dàng hơn. Nụ cười ấy khiến anh cảm thấy thật chói mắt, lương tâm ngày càng cắn rứt hơn.


Thế nhưng … không được!


Tiểu Ý không có chết, hơn nữa còn có thể được gặp lại cô ấy cũng thật không dễ dàng gì! Cuộc đời này, anh không muốn cô phải sống trong đau khổ thêm một lần nào nữa. Cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ buông tay cô ấy ra nữa, và sẽ không để cô rời xa anh thêm một lần nào nữa!


Anh thực sự không thể chịu đựng được việc cô phải xa anh lần thứ hai!


Hít một hơi thật sâu, Tô Lương Mặc hỏi: “Tối nay con muốn ăn gì? Có cần phải kiêng đồ gì không? Có gì cần phải đặc biệt chú ý không?” Anh cẩn thận hỏi.


Vốn dĩ Lương Chi Hoành ngồi trên giường đang hả hê “thưởng thức” một màn day dứt hối hận của Tô Lương Mặc, bỗng câu hỏi trên khiến cậu sững người trong giây lát … Ủa, sao lại có phản ứng kì lạ như thế? Đó có phải là Tô Lương Mặc cậu biết không vậy? Đáng lẽ ra phải không nói không rằng liền biến khỏi căn phòng này mới đúng là Tô Lương Mặc chứ nhỉ?


Tô Lương Mặc cao ngạo lạnh lùng đây sao?


“Đại Bảo, nói cho ba nghe, con muốn ăn gì?” Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi.


Giây tiếp theo!


Lương Chi Hoành trố mắt nhìn, cậu không khỏi bật cười chế giễu: “Ba? Ai cơ?” Lương Chi Hoành lạnh lùng liếc nhìn Tô Lương Mặc: “Chú ư? Chú đã hại tôi ra nông nỗi này, năm năm không thèm quan tâm hỏi thăm đến ba mẹ con tôi, rồi đột nhiên đến đây và tự nhận mình là bố?” Lương Chi Hoành cười khẩy: “Chú à, chú có biết tên tôi không? Chú có biết tên em trai tôi là gì không?”


Tô Lương Mặc sững người lúng túng. Anh thực sự không biết tên đầy đủ của Đại Bảo và Tiểu Bảo.


Tô Lương Mặc liếc nhìn Lương Chi Hoành, cảm giác đứa trẻ này lạnh lùng và điềm tĩnh đến mức đáng sợ. Anh đột nhiên nghĩ ra một chuyện.


Anh chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Lương Chi Hoành, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải con chính là người đã gọi điện rồi gửi bưu kiện đến cho ba đúng chứ?” Tỉ mỉ suy nghĩ, móc nối lại những manh mối ít ỏi, Tô Lương Mặc gần như có thể khẳng định một điều rằng, đó chắc chắn là Đại Bảo: “Hơn nữa lúc nãy, chính con là người muốn gặp ba.” Nếu như không có sự đồng ý của cậu bé, không đời nào Tiểu Ý để cho anh đến gần Đại Bảo.


“Chú Tô à, chú thực sự rất dí dỏm”” Không hiểu vì sao, những lời nói thốt ra từ miệng cậu bé lúc nào cũng mang theo một chút vẻ nhạo báng.


Tô Lương Mặc cũng không cảm thấy khó chịu. Anh vẫn bình tĩnh nói chuyện với cậu bé: “Tại sao?” Anh muốn hỏi tại sao Đại Bảo lại muốn làm việc này: “Mẹ con cũng không muốn gặp ba” Nói ra những lời này, trái tim anh cũng không kém phần đau khổ.


Hai người nói chuyện như những người trưởng thành.


Lương Chi Hoành đem lại cho anh cảm giác anh không thể đối xử với đứa trẻ này như những đứa trẻ bình thường. Cậu bé điềm tĩnh, trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn đồng trang lứa với mình.


“Liệu chú Tô có biết rằng “khối u ác tính” nếu như càng giấu kín, thì cơ thể của vật chủ sẽ càng đau đớn. Căn bệnh này phải chữa trị tận gốc thì mới có thể thuyên giảm được” Lương Chi Hoành nằm trên giường bệnh mỉm cười. Tài trò chuyện của cậu có thể so sánh ngang với các nhà đàm phán xuất sắc: “Có thể chú không nhận ra rằng mình đã trở thành “khối u ác tính” trong lòng mẹ tôi rồi. Nếu như không được chữa trị kịp thời, nếu như còn để lâu, thì mẹ tôi sẽ chỉ ngày một đau khổ hơn, càng ngày càng đi vào bế tắc”


“Chú Tô, liệu chú có muốn giúp mẹ tôi điều trị khỏi tâm bệnh này không?”

Bình luận

Truyện đang đọc