Chương 795
Đôi mắt hẹp dài của anh lóe lên tia giận dữ.
“À, cậu sắp chết rồi, cứ thế đi hỏi Diêm Vương đi” Lạnh lùng bỏ lại một câu. Lửa giận trong lòng Tô Lương Mặc càng ngày càng lớn!
Dậm chân ga một lần nữa, chiếc xe phóng như bay.
Uỳnh… Uỳnh…
Tiếng động cơ, tiếng gầm rú của cần ga, trong bán kính mấy trăm dặm đều có thể nghe thấy.
Giống như cơn giận trong lòng Tô Lương Mặc, nó càng ngày càng bùng cháy mạnh mẽ, rất khó dập tắt!
Sự do dự trong lòng, chút xót thương đều bị thằng ranh con khốn kiếp dập tắt. Được rồi! Đây là những gì nhóc con tự tìm đến!
Không lâu sau, xe chạy vào một bãi phế liệu bỏ hoang.
“Két” một tiếng, xe dừng lại.
Tô Lương Mặc dẫn đầu xuống xe trước, mặt vô cảm vòng ra phía ghế sau. “Soạt, kéo” cửa xe, hướng về phía Lương Chi Hoành đang đầy cảnh giác, lạnh lùng ra lệnh: “Xuống xe!”
“Tại sao tôi phải nghe lời ông?” Lương Chi Hoành cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, những giọt mồ hôi lạnh trên trán bán đứng việc thực ra trong lòng cậu đang sự lo lắng. Tô Lương Mặc là người thế nào? Chỉ cần nhìn thoáng qua, liền hiểu ngay.
Anh nhếch miệng cười chế nhạo: “Cậu có quyền lựa chọn sao?”
Hơi thở của Lương Chi Hoành bắt đầu trở nên nặng nề.
Cậu ngồi ở trong xe, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng chắn trước cửa xe, liền nhận ra… ông ta chơi thật rồi!
Tô Lương Mặc không nói đùa!
Một khi ý thức được điều này, đầu óc Lương Chỉ Hoành nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ đến biện pháp tương ứng.
“Tôi không có lựa chọn” Sau khi suy tính nửa phút, rốt cuộc ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tô Lương Mặc, Lương Chi Hoành dần dần bình tĩnh lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hiện lên một tia giễu cợt, nhìn đối phương, nhàn nhạt phân tích. : “Mặc dù tôi không có lựa chọn nào khác, nhưng tôi không cần phải xuống xe. Ông muốn giết người diệt khẩu, tôi chỉ cần ngồi trong xe”
Ngụ ý là tôi sẽ ở trong xe, không xuống xe, muốn ra tay thì phải ra tay trong xe.
Nghe vậy, Tô Lương Mặc hơi ngạc nhiên, sau đó nhướng mày thích thú, trong cổ họng khẽ nói: “Ừ, cậu nói tiếp đi”
“Nếu tôi không ra khỏi xe, ông ắt chỉ có thể ra tay với tôi trong xe. Tô Lương Mặc, nếu tôi thật sự xảy ra chuyện, sớm muộn gì mẹ cũng biết. Nếu tôi xảy ra chuyện ở trong xe, sau khi mẹ biết, ông cho là mẹ sẽ nghĩ gì? Nếu mẹ nhìn thấy bức ảnh được mã hóa trên máy tính của ông, mẹ liệu có liên tưởng gì không? Mẹ có thể hận ông không? “
“Bộp bộp bộp” người đàn ông võ tay khen ngợi:“Phân tích được đấy” Tô Lương Mặc cong môi cười nói, giây tiếp theo anh ta đột nhiên nghiêm mặt, rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm chằm Lương Chi Hoành trong xe, mỗi tiếng thốt ra như băng vụn: “Nhưng nếu cậu thật sự để Tiểu Ý nhìn thấy bức ảnh đó, hoặc biết chuyện đã xảy ra với Savvy, Vệ Ân, Khắc Lỗ Tỳ, cho dù cậu là con trai của tôi, tôi sẽ không nương tay”
Không có Lương Tiểu Ý, anh cần một đứa trẻ làm gì?
“Hễ có ai dám làm tổn thương Tiểu Ý, ngay cả con trai ruột thịt của tôi, tôi sẽ không bao giờ khách sáo” Sắc mặt Người đàn ông nghiêm túc, lạnh lùng tuyên bố.
Lương Chi Hoành sửng sốt trước sự thay đổi đột ngột của Tô Lương Mặc. Trong lòng như nghẹn lại Sau đó, Tô Lượng Mặc im lặng, cúi xuống bế cậu nhóc ra khỏi xe.
“Ông thả tôi ra!” Lương Chi Hoành đạp chân khua tay chống đối: “Nếu không tôi sẽ kéo ông chết cùng.
“Bốp” mông lại bị đánh, người đàn ông nhìn cậu khinh thường: “Chờ khi nào cậu đủ khỏe, lúc đấy hãy uy hiếp tôi.”