MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 744


Nhân tiện, cậu con trai nhỏ có rất nhiều người hâm mộ trên mạng.


Ở ghế sau của xe, từ đầu đến cuối Lương Chi Hoành cầm trên tay một cuốn sách tiếng Anh, ánh mắt cậu chăm chú vào trang sách. Qua kính chiếu hậu, Tô Lương Mặc nhìn thấy tên sách trên bìa sách, trong mắt anh có chút kinh ngạc…


Sau đó anh cụp mi xuống nói: “Từ nay về sau cục cưng lớn đi học buổi sáng, buổi chiều ba sẽ cử người đón con đến công ty”


Ở hàng ghế đẳng sau, bé lớn Lương Chi Hoành vẫn đang đọc sách thật chăm chú, không nói gì.Lương Tiểu Ý là người lên tiếng hỏi trước: “Nghĩa là sao?”


Sau này, khi nào bé lớn rảnh rỗi thì theo anh học cách quản lý tài chính” Tô Lương Mặc nói.


“Như vậy sao được…’ Tô Lương Mặc vừa mới dứt lời thì Lương Tiểu Ý vội vàng bật thốt.


Tiếp đó, hai người nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên.


Cuối cùng bé lớn cũng dời mắt ra khỏi cuốn sách đang cầm trong tay, đôi mắt rất giống Tô Lương Mặc nâng lên, mí mắt dài hơi vểnh, nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi tại ghế lái. Với giọng nói của một đứa trẻ, Lương Chi Hoành lạnh nhạt đáp một tiếng: “Vâng” rồi cụp mắt xuống, tiếp tục chuyên tâm đọc sách.


“Được, chuyện này cứ quyết định vậy đi.” Người đàn ông đang ngồi trên ghế lái thì quả quyết đưa ra quyết định cuối cùng.


Lương Tiểu Ý há hốc mồm, cô phát hiện mình không hề có quyền phản bác, hai bố con một lớn một nhỏ này đã tự quyết định với nhau rồi.


Cùng lúc đó, tổng giám đốc của tập đoàn Hải Vương đang rối bù đến mức sứt đầu mẻ trán, cho người đi trói Nhạc Linh Vận bắt về.


“Quỳ xuống!”


Cả người Nhạc Linh Vận run lên, cô ta nhìn bố mẹ mình một cách khó tin, hai người trước mặt đều là người thân ruột thịt của cô ta nhưng lại đối đãi với cô ta như vậy.


“Con không quỳ!” Thời đại nào rồi mà hở ra là bắt quỳ xuống chứ!


“Chát!” Sau tiếng bạt tai là tiếng quát mắng vang lên: “Mày nói thật cho tao biết, vì sao mày lại đắc tội với tổng giám đốc Tô?!”


Ông ta đã thấy rõ, người đàn ông tên Tô Lương Mặc đó thật sự đã quyết tâm đùa chết nhà họ Nhạc bọn họ!


Rốt cuộc là đứa con gái ngỗ nghịch của ông ta đã làm gì vậy!


Không nhắc đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới là Nhạc Linh Vận bắt đầu tức điên lên.


Nhạc Linh Vận không phục mà ngẩng đầu lên, nói: “Sao bố lại hỏi con đã làm gì? Sao bố không đi hỏi thằng con ngoan của bố đi!”


“Trình Duệ cái gì? Đừng có hở chút lại lôi Trình Duệ vào”


“Bố! Ban đầu con chỉ cảm thấy bố hơi cưng Tiểu Duệ hơn một chút, con cũng vui vẻ cùng bố và mẹ chiều chuộng Tiểu Duệ, nhưng hôm nay con mới biết, thì ra bố lại bất công đến vậy!” Nhạc Linh Vận không hề vui vẻ gì: “Ngày hôm đó bố mẹ là người đã dung túng cho Trình Duệ gây họa, nó cố ý bảo con mèo mà ai cũng ghét đó cào con trai của Tô Lương Mặc đấy!”


Nhạc Linh Vận cố ý nhấn mạnh hai từ “con trai”. Bố cô ta nghe vậy thì lập tức sửng sốt: “Con trai của tổng giám đốc Tô?


Tổng giám đốc Tô có con ư?”


Đây chính là việc lớn!


Người cầm lái hiện tại của tập đoàn tài chính Tô Thị, danh tiếng hiển hách, giá trị con người vô cùng cao, có con trai rồi!


Mà con trai cưng của ông ta lại xúi giục con mèo kia cào báu vật của tập đoàn Tài chính Tô Thị…


Nếu điều Linh Vận nói là thật, vậy thì… Cả người ông ta run lên một cái, trái tim hỗn loạn đập “thình thịch”.


“Bố, có phải bố cho rằng con đang nói dối không? Bố à, con nói cho bố hay, tất cả những gì con nói đều là thật. Ngày hôm đó, chính tai con đã nghe tên họ Tô máu lạnh khốn kiếp đó nói anh ta có vợ có con rồi! Bố thật là ngây thơ, thế mà trước đây bố còn liều mạng nịnh hót ông nội Tô, thế mà trước đây bố còn muốn cho con làm dâu nhà họ Tô. Bố thật sự quá ngây thơ, người ta đã có vợ con rồ Nhạc Linh Vận cảm thấy vô cùng khổ sở, tại sao hễ có chuyện gì là đều đẩy hết lên đầu cô ta vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc