MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 87





Tô Lương Mặc dựa vào người cô, không thèm để ý bộ âu phục quý giá trên người, ngồi xuống đất, duỗi tay ôm cô vào trong lòng, để cô ngồi lên đùi của mình.





Đôi mắt hẹp dài dựa gần quan sát vết thế của cô, … Tô Lương Mặc thấy được rõ ràng, người đánh cô không có chút thương tiếc nào, dùng hết sức mà ra tay với cô.





Một cơn lửa giận hừng hực dấy lên, Tô Lương Mặc hung ác duỗi ra một ngón tay, chọc mạnh vào nửa bên mặt bị thương của Lương Tiểu Ý.





“Hít ~ đau!” Lương Tiểu Ý đau đến nỗi bừng tỉnh khỏi cơn ngủ mơ, mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai mang vẻ giận dữ phóng to xuất hiện tại trước mắt của cô, dọa cô sợ đến nỗi một cánh tay kịp thời vươn ra đỡ lấy lưng cô, ôm cô vào lòng.





Lương Tiểu Ý thấy rõ người tới là ai, nhếch miệng cười một tiếng, “Hít ~” cô quên mất rằng mặt mình đang bị thương, cười như vậy sẽ ảnh hưởng đến vết thương trên mặt.





“HỔ:> “Em là đồ ngốc sao?” Lương Tiểu Ý đang chuẩn bị nói chuyện, lại bị người đàn ông với khuôn mặt tái xanh vì giận dữ đang ôm cô chặn họng.





“Ặc… Bị Tô Lương Mặc mắng như vậy, không biết hà cớ gì, nỗi uất ức trong lòng Lương Tiểu Ý biến thành một cơn giận dữ không thể nói rõ thành lời.





Cô đã như thế này rồi! Anh còn quát cô mắng cô!





Lương Tiểu Ý tức giận đến không nhịn được, cả người hung hăng nhào về phía Tô Lương Mặc. Tô Lương Mặc đang ôm cô, hoàn toàn không ngờ tới hành động độ ngột này của cô, nhất thời không để ý, bị Lương Tiểu Ý đẩy ngã nhào xuống đất.





Tô Lương Mặc nằm thẳng dưới đất, Lương Tiểu Ý dạng chân ngồi trên hông của anh, hưng dữ trừng mắt nhìn anh. Nhưng Tô Lương Mặc nhìn thế nòa cũng cảm thấy cảnh tượng này vô cùng bưồn cười. Lương Tiểu Ý tức giận trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt trẻ con phúng phính sưng vù một bên…Phụt!”





Nhịn không được, Tô Lương Mặc vô tư cười sặc sụa: “Khụ khụ… Vợ à, anh nói… Hít~” Thái độ của Tô Lương Mặc hoàn toàn chọc giận người phụ nữ đang cơn tức kia, Lương Tiểu Ý tức giận mất hết lý trí, cúi người há mồm hung dữ cắn vào xương bả vai của Tô Lương Mặc.





“Vợ ơi, nhả ra, ngoan” Lương Tiểu Ý hoàn toàn không thèm để ý tới lời dụ dỗ khẩn thiết của người đàn ông dưới người, chỉ hận không thể đem tất cả uất ức cùng với ng cái “cắn” này.





Ngay từ đầu, Tô Lương Mặc sẽ còn yêu cầu Lương Tiểu Ý nhả ra, về sau, anh nghe thấy tiếng nức nở khổ sở vang lên từ cái đầu nhỏ chôn bên tai mình, Tô Lương Mặc chỉ đành cam chịu đưa mắt nhìn trời xanh, để mặc cho cô cắn.





“Cắn đi cắn đi, chỉ cần em hết giận, vui vẻ thì được rồi”





Lương Tiểu Ý nghe câu đó, khóc càng dữ hơn, lại nhả miệng ra khỏi bả vai của Tô Lương Mặc, “Hu hu, anh Tô, anh đừng cử động, để em dựa một lúc”





“Được, cho em mượn bả vai.”





Giọng nói người đàn ông lộ ra sự dịu dàng nhỏ đến khó phát hiện.





“Khóc đủ chưa? Đồ mít ướt”





Lương Tiểu Ý nghe thấy vậy, cảm thấy không vui, hít mũi ôm ồm phản bác anh: “Ai là đồ mít ướt? Không phải em. Em trước kia đều không có khóc đâu nhé.”





Trong lòng Tô Lương Mặc khẽ động, nhớ tới cái gì đó, vươn tay cánh tay ấn mạnh đầu cô vào vai của mình, giọng nói trầm thấp lộ ra sự dịu dàng: “Ừ, trước kia em đều không có khóc, hôm nay liền đem tất cả nước mắt tích tụ lại trước kia khóc hết ra, sau này anh không cho phép.





em khóc nữa, nghe thấy chưa?”





“… Ừm” Sự dịu dàng ngang ngược của người này càng khiến cô không kiếm chế được mà trầm mê vào trong đó, Lương Tiểu Ý thừa nhận, cô động lòng rồi. Cô muốn sự dịu dàng của anh, toàn bộ!





“Bây giờ, có thể nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mặt của em bị ai đánh?”





Cánh môi hơi lạnh của Tô Lương Mặc in lên gò má sưng đỏ của Lương Tiểu Ý, cảm nhận được cơ thể cứng đờ của người con gái trong lòng, lồng ngực Tô Lương Mặc rung lên, phát ra tiếng cười sang sảng, giọng nói mang ý cười an ủi Lương Tiểu Ý: “Không cần khẩn trương, anh không có cầm thú như vậy”





Mặt Lương Tiểu Ý lập tức đỏ ửng,Tô Lương Mặc xấu xa ghé sát vào tai Lương Tiểu Ý, “Hay là em hi vọng anh ở chỗ này làm gì em?”





Ầm!





Mặt Lương Tiểu Ý so vừa rồi càng thêm đỏ!

Bình luận

Truyện đang đọc