Chương 535
Hoang mang! Sợ hãi! Đau đớn!
Anh nghiêng người định ôm lấy cô.
“Không được động vào cô ấy!” Bỗng một tiếng hét vang lên, anh ta dùng lực đẩy Tô Lương Mặc ra, đứng vào vị trí ban nãy của Tô Lương Mặc.
Sau khi Tô Lương Mặc đứng vững, anh nhìn Savvy với ánh mắt lạnh lùng… Lại là anh ta! Lân nào cũng là anh ta!
Tô Lương Mặc nhìn Savvy vội vội vàng vàng lục lọi chiếc túi mang theo người, sau đó lôi ra một bao thuốc, châm một điếu thuốc, đưa đến môi Lương Tiểu Ý.
Phẫn nộ!
“Anh bị bệnh à?” Tô Lương Mặc đưa tay ra, kéo cánh tay đang cầm điếc thuốc của Savvy.
Savvy quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng rơi trên bàn tay đang kéo cánh tay anh ta lại, “Không muốn Tiểu Ý gặp chuyện thì buông tay ra ngay lập tức.”
“Thuốc…” Đúng vào lúc này, Lương Tiểu Ý giơ bàn tay đang run run của mình hường về phía ngón tay đang cầm điếu thuốc của Savvy.
Nghe xong Tô Lương Mặc sững sờ, anh trơ mắt nhìn bàn tay đang giơ ra, cứ như điếu thuốc đang cháy là ngọn cỏ cứu mạng cô vậy… Anh từ từ buông tay Savvy ra.
“Tiểu Ý, không sao đâu. Đừng sợ, cho dù sau này như thế nào, anh cũng sẽ ở bên cạnh em” Savvy an ủi một cách dịu dàng, Lương Tiểu Ý nhận lấy điếu thuốc.
Vội vàng muốn hít một hơi.
Nhưng khi điếu thuốc đến miệng rồi cô bỗng dừng lại. Cô ngẩng đầu, đối mặt với ba đôi mắt, đôi mắt của Savvy, Lục Trầm, Tô Lương Mặc… Tim cô nhất thời lạnh giá.
“Không được nhìn… quay người đi” Bỗng nhiên đôi mắt cô hoen đỏ, ngón tay run run kẹp điếu thuốc, giọng nói cầu xin đầy yếu ớt: “Quay người đi… cầu xin các anh đó”
Trong nháy mắt, trái tim Tô Lương Mặc đau thắt lại. Ngực khó chịu vô cùng. Cô… hóa ra vẫn là cô.
Ngốc nghếch đến đau lòng.
Nhớ lại lần ở bệnh viện.
Lần đó, chắc hẳn cô công khai hút thuốc trước mặt anh là cố tình để anh nhìn thấy. Lần đó, cố tình bày ra bộ dạng lạnh lùng, cố tình bày ra bộ dạng sa đọa thô bỉ, chua ngoa cay nghiệt, cô muốn anh đuổi cô đi.
Và điếu thuốc này… e rằng không chỉ là một điếu thuốc bình thường.
Ánh mắt của Tô Lương Mặc rơi lên ngón tay đang run rấy của cô, tàn thuốc rơi xuống ghế xe, còn cơ thể cô đang đẫm mồ hôi… rõ ràng nhãn nhịn khổ sở như vậy vẫn còn bảo vệ cái sự tự trọng đáng thương đó sao?
Không muốn người khác nhìn thấy… dáng vẻ thê thảm của cô…
Trái tim người đàn ông như bị kim châm vào, anh quay người đi, một tay túm lấy cánh tay Lục Trầm, một tay thô lỗ kéo cánh tay Savvy, sải bước rời đi, đi cách xa chiếc xe khoảng năm mét mới dừng lại.
“Nói đi, chuyện là như thế nào?” Tô Lương Mặc lạnh lùng hỏi.
Savvy im lặng không lên tiếng.
Tô Lương Mặc nhếch môi lên thành một đường cong: “Tôi không ngại nếu đánh lần nữa đâu”
Nghe xong, cơ thể Savvy run lên: “Không được!” Anh ta vội vàng nói.
Phản úng bất thường của anh ta khiến Tô Lương Mặc và Lục Trầm đều ngạc nhiên.