MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 214





Cô gái kia vội vàng đứng lên, mặt đỏ bừng, cô ta còn mong muốn chạy ra khỏi thang máy hơn Lương Tiểu Ý và Tô Lương Mặc.





Trước khi đi, cô ta còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Lương Tiểu Ý.





Phòng bệnh 7309 ở ngay trước mắt, nhưng Lương Tiếu Ý lại có chút sợ sệt.





Anh nắm chặt tay cô, như một sự động viên không lời.





Lương Tiểu Ý ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, anh mỉm cười gật gật đầu, không nói gì cả, ánh mắt khích lệ nhìn cô.





Cô hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng bệnh 730.





9 Bên trong phòng có hai cái giường, đập vào mắt cô là hình ảnh bố cô mặt trắng bệch nằm trên giường, mẹ cô đang im lặng ngồi bên cạnh.





Lương Tiểu Ý đi về phía trước một bước mới nhận ra chân mình đã mềm nhũn. Cô nhìn bố mẹ, hai người đã gầy đi rất nhiều, trái tim cô vô cùng hổ thẹn.





Cho dù vì lí do gì mà sau khi về nước cô không dám quang minh chính đại đến gặp bố mẹ, bây giờ cô đều muốn cho bản thân mình một cái bạt tai.





“Bố, mẹ” Lương Tiểu Ý lau nước mắt, mỉm cười, dùng giọng nói đầy sức sống nhất có thể gọi bố mẹ mình.





“Bố nó này… sao tôi lại nghe thấy tiếng con gái nhà mình thế nhỉ?” Lương Tiểu Ý đứng sau lưng mẹ Lương, chính tai cô nghe thấy mẹ cô dùng giọng nói không chắc chắn hỏi lại bố cô đang nằm trên giường bệnh. Bỗng nhiên trái tim cô vô cùng chua xót xấu hổ.





“Mẹ, là con. Tiểu Ý về rồi” Giọng cô khàn khàn, mắt cô ầng ậc nước.





Cô đã làm cái gì thế này? Vì sợ bố mẹ lo lắng nên cho dù đã về nước nhưng cô vẫn không chịu quang minh chính đại xuất hiện trước mặt bố mẹ?





Sau khi về nước, cô chỉ lén lút quay về thành phố N, trốn ở cột điện cao thế gần nhà nhìn bố mẹ?





Nói đúng ra thì cô sợ phải đứng trước mặt bố mẹ, thành thật kể hết mọi chuyện cho hai người họ nghe, khiến họ lo lắng. Thực ra là cô đã quá ích kỉ, cô sợ phải chia ly với người nhà, cô sợ nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bố mẹ, cô sợ nhìn thấy hàng lông mày chau chặt của bố mẹ.





Nhưng hôm nay khi cô nhìn thấy người bố năm xưa là một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, bây giờ lại gây đến mức chỉ còn da bọc xương nằm trên giường, chưa bao giờ cô có cảm giác cái chết đang ở gần cô như lúc này?





Nếu như có một ngày bố cô đi lên thiên đường, còn cô không kịp đến gặp ông một lần, đó là nỗi hối tiếc như thế nào, có lẽ cô sẽ mang nỗi niềm nuối tiếc ấy cho đến khi cô chết.





Nếu cô là bố mẹ, nếu một ngày bố mẹ biết con gái yêu của họ đã đi đến một thế giới khác, họ không kịp nói lời tạm biệt với con gái lần cuối, bố mẹ cô sẽ ôm nỗi đau ấy đến hết cuộc đời, họ sẽ sống trong niềm hối tiếc cả cuộc đời.





Đúng, cô có nguyên nhân của mình, cô không muốn để bố mẹ lo lắng cho mình, vì thế nên cho dù về nước nhưng cô chỉ lén lút về thăm bố mẹ, không dám quang minh chính đại cùng cả gia đình đoàn tụ. Nhưng cô làm như vậy chính là đang cướp đi quyền được gặp cô lần cuối của bố mẹ.





“Bố, mẹ, con xin lỗi” Lương Tiểu Ý đã hiểu rồi, cô đã nghĩ thông mọi chuyện rồi, nước mắt bỗng nhiên trào ra, muốn dừng cũng không thể dừng lại được.





Bố Lương mẹ Lương không kịp trở tay, hai người đau lòng an ủi con gái, khi còn trẻ hai người họ đã từng làm loạn đòi ly hôn, đến khi già rồi mới hiểu, gia đình, luôn là nơi để con người ta quay trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc