MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 53





Lương Tiểu Ý đau đến mức đổ mồ hôi lạnh cả người, hàm răng cắn chặt lấy môi, không để mình phát ra bất kì âm thanh đau đớn nào… Cô không sai, cô tuyệt sẽ không cúi đầu trước mặt những kẻ ác độc có thân phận cao quý này!





Lương Tiểu Ý ngẩng đầu hung hăng trừng mắt về phía những cô gái kia, trong mắt của cô ngoại trừ hận ý dày đặc, còn có đau lòng bi ai được giấu sâu nơi đáy mắt.





Ôn Tình Tuyết mím môi: “Vương Tương, chị cũng rất biết cách chơi đấy chứt”





Hai mắt Lương Tiểu Ý nhìn chăm chäm vào những cô gái đang cười †toe toét chuyện trò vui vẻ này, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy căm hận Tô Lương Mặc.





Những lời nói kia của Ôn Tình Tuyết, vẫn còn văng vắng bên tai cô, cơn đau trên người đang nhắc cô rằng, tất cả nhưng điều này đều do Tô Lương Mặc dẫn cô tới tham dự tiệc sinh nhật của nhà họ Ôn. Mà tất cả những điều cô phải chịu đựng, đều được người đàn ông tên Tô Lương Mặc kia ngầm đồng ý.





Đúng vậy, người đàn ông kia, anh là Tô Lương Mặc, anh quyền lực như vậy, nếu không có sự đồng ý của anh, ai dám đối xử với “vợ anh” như thế này?





Không biết lấy sức lực đâu ra, Lương Tiểu Ý chật vật bò dậy khỏi mặt đất, đám con gái vây xung quanh cô cũng bởi vì cử động đột ngột của cô mà ngừng lại vui cười, từng người nhìn chăm chú vào người phụ nữ bị các cô vây ở bên trong.





Lương Tiểu Ý không nói một lời, im lặng đi về phía cổng lớn nhà họ Ôn, từng bước từng bước một, chuyển động vô cùng khó khăn, đôi giày cao gót tự tay Tô Lương Mặc đi vào chân cho cô, không biết trong lúc bị hành hạ đã rơi xuống nơi nào. Nhưng mà không sao cả, cô cũng không cần.





“Này! Con béo chết bầm, tôi cho cô đi à!” Ôn Tình Tuyết hơi ngây người một lát rồi bỗng nhiên hét lớn lên phía sau lưng Lương Tiểu Ý.





Lương Tiểu Ý dừng lại một chút, sau đó cứng ngắc mà chật vật quay người lại, ánh mắt lặng yên không chút cảm xúc nhìn chằm chằm Ôn Tình Tuyết, lạnh như băng mở miệng: “Ôn Tình Tuyết, đừng có tiếp tục chọc vào tôi, trừ phi cả đời này cô cũng sẽ không đi Mỹ chữa bệnh… Cô tốt nhất cầu nguyện cả đời này mình sẽ không bị bệnh gì nghiêm trọng đến mức phải đi Mỹ chữa trị. Tại nơi đó, cái tên Lương Tiểu Ý của tôi vẫn còn được rất nhiều bác sĩ nổi tiếng nguyện ý giúp đỡ đấy!”





Ngụ ý là Lương Tiểu Ý cô nếu như muốn cấm người bệnh nào đó trong nước không được chữa bệnh, vậy bệnh nhân này tuyệt đối sẽ nằm trong sổ đen của những bác sĩ nổi tiếng tại nước Mỹ.





Đôi đồng tử của Ôn Tình Tuyết co rúm lại một cách dữ dội: “Cô uy hiếp tôi?”





“À. Cô có thể thử một chút xem sao”





Lương Tiểu Ý cười lạnh nói xong câu này, quay người bước từng bước khó khăn rời khỏi biệt thự nhà họ Ôn.





Cho dù Ôn Tình Tuyết không tin người phụ nữ Lương Tiểu Ý này có sức ảnh hưởng đến như vậy, nhưng trong tiềm thức cô vân không dám tiếp tục trêu chọc Lương Tiểu Ý.





Đi chân đất, Lương Tiểu Ý từ cửa phụ rời khỏi nhà họ Ôn nơi cô nhận hết nhục nhã cùng ngược đãi. Lời Ôn Tình Tuyết còn vang bên tai, Lương Tiểu Ý không biết mình đã đi tới chỗ nào, các khu vực xung quanh biệt thự tương đối vắng vẻ, không có xe buýt, chẳng có taxi, cũng không có cả tàu điện ngầm.





Đôi chân đi trên đường nhựa của cô đã nổi lên bong bóng nước, cô lại dường như không cảm nhận được đau đớn. Cứ đi không có mục đích. Quần áo trên người từ lâu đã rách ra rất nhiều lỗ hổng nhỏ, trên cánh tay, trên đùi, khắp nơi đều là những vết thương dễ thấy.





“Ào ào. . ” Trời đột nhiên mưa như trút nước, Lương Tiểu Ý cũng không tránh mưa, cô đột nhiên ngồi xổm người xuống, cuộn mình ôm lấy đầu. .. Nước mắt, im lặng rơi xuống, dọc theo khuôn mặt, mượn nước mưa che lấp, như là nước sông tràn đê, cuộn trào dữ dội.





Nhà họ Ôn Trong thư phòng tại tầng hai của biệt thự, Ôn Chấn Hải giữ Tô Lương Mặc lại nói chuyện riêng, “Lương Mặc, rõ ràng cháu biết Lương Tiểu Ý đã hại Tình Noãn, vậy mà vẫn cưới cô ta vào cửa, nếu để Tình Noãn biết, không biết nó sẽ đau lòng đến mức nào”





“Tình Noãn sẽ không biết. Tô Lương Mặc không chút do dự nói.

Bình luận

Truyện đang đọc