MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 655


Cô càng không dám tin vào tình yêu từ miệng người đàn ông này nói ra.


“Hắt xì” Bóng dáng nhỏ bé ngồi bên cạnh cô xoa xoa mũi, hắt xì một cái.


Lương Tiểu Ý rùng mình, cô đánh vào gáy mình một cái…


Sao cô lại cứ đắm mình trong chuyện quá khứ không chịu dứt ra chứ? Sao cô có thể quên mất tình hình sức khỏe của Đại Bảo chứ?


Lương Tiểu Ý vô thức cầm cái áo khoác chống nắng lên định đắp cho Lương Chi Hoành. Nhưng có một cánh tay còn nhanh hơn tay cô, anh vô cùng tự nhiên giơ tay ra, cánh tay cường tráng ôm cơ thể nhỏ bé bên cạnh ngồi lên chân mình.


Tô Lương Mặc đặt Lương Chi Hoành ngồi lên đùi mình, tay còn lại anh cởi áo khoác ngoài của mình ra, đắp lên người Lương Chi Hoành.


Cậu nhóc cũng bị hành động đột ngột của Tô Lương Mặc dọa cho ngây người, nhất thời không kịp phản ứng.


Còn Lương Tiểu Ý, cô nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô chợt xuất hiện một cảm giác lạ lùng chưa từng có.


Lương Chi Hoành đương nhiên không thoải mái khi bị Tô Lương Mặc ôm trên đùi, cậu khẽ chau mày, cái mông nhỏ đặt trên đùi Tô Lương Mặc bắt đầu động đậy: “Bỏ tôi ra, tôi không phải trẻ con”


Lương Chi Hoành vừa nói xong liền có cảm giác bờ vai đang ôm cậu vào lòng vô cùng rộng rãi và ấm áp. Tô Lương Mặc hừ lạnh một tiếng, nghiêm túc nói: “Con còn bé, con chính là một đứa trẻ.”


“Trẻ con có thể làm nũng với người lớn” Anh nói. Sau đó anh quay cơ thể nhỏ bé của Lương Chi Hoành lại, để cậu đối diện với anh, anh nghiêm túc nhìn Lương Chi Hoành, chậm rãi nói từng chữ: “Con có thể thử làm nũng với daddy. Con có thể giống như tất cả những đứa trẻ khác trên thế giới này, có thể làm nũng, có thể nghịch ngợm. Bởi vì đây là quyền lợi của một đứa trẻ như con, con cũng có quyền đấy giống như tất cả những đứa trẻ bình thường khác”


Không có ai nhìn thấy một tia hoang mang xẹt qua đôi mắt thâm trầm lão luyện của Lương Chỉ Hoành… Trước giờ chưa từng có ai đối xử với cậu như vậy. Mặc dù mommy yêu thương và chiều chuộng cậu, nhưng cách yêu thương của momny là coi cậu như một đứa trẻ yếu đuối đang phải chịu đựng tất cả đau đớn trong cuộc đời. Cậu biết, trong mắt mommy, cậu không giống những đứa trẻ bình thường khác, cậu cần được chăm sóc cực kỳ cẩn thận.


Nhưng người đàn ông này… Lần đầu tiên Lương Chi Hoành nghiêm túc nhìn Tô Lương Mặc, cậu dùng đôi mắt trưởng thành khác hẳn những đứa trẻ cùng trang lứa, đánh giá một lượt Tô Lương Mặc. Hàng lông mày trẻ con chau càng lúc càng chặt.


Ánh mắt của Tô Lương Mặc rời khỏi cơ thể Lương Chỉ Hoành, anh nhìn về phía Lục Trầm đang ngồi trên ghế phụ lái: “Cởi áo khoác ngoài ra”


“Ặc…” Nghe thấy thế, Lục Trầm sầm mặt, nhưng giờ phút này vị lãnh đạo cấp cao này đang nhìn chằm chằm vào anh ta, Lục Trầm mấp máy miệng, vô cùng không tình nguyện cởi áo khoác ngoài, đưa cho Tô Lương Mặc.


“Mặc đi” Tô Lương Mặc đặt áo khoác của Lục Trầm lên người Lương Chi Duy, Lương Chỉ Duy bĩu môi: “Tôi không cần”


Nói xong, cậu liền vứt áo khoác sang một bên, không thèm để ý.


Cánh tay dài của Tô Lương Mặc nhặt cái áo khoác bị Lương Chi Duy ném đi, lại lần nữa đưa cho cậu: “Mặc áo vào”


“Không cần chính là không cần” Lương Chỉ Duy là một đứa trẻ bướng bỉnh, bình thường cậu chỉ nghe lời anh trai, còn những người khác, phải xem tâm tình cậu thế nào. Đương nhiên Lương Chỉ Duy không hề thích thú gì với người bố ruột này của mình.


Tô Lương Mặc không nói gì thêm, anh trực tiếp mặc áo lên người cậu nhóc. Lương Chi Duy nghịch ngợm phá phách quen rồi, đương nhiên cậu sẽ không thỏa hiệp dễ dàng như vậy. Vị vua nhỏ hừ lạnh một tiếng, định cởi áo khoác của Lục Trầm ra.

Bình luận

Truyện đang đọc