MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 747


Cô nhìn qua người đàn ông đang lái xe ở bên cạnh, nói: “Lương Mặc, em muốn về nhà.” Con đường này không phải đường về nhà, ý Lương Tiểu Ý muốn nói với anh là “Đây không phải là đường về nhà”.


“Anh muốn đưa em đến một nơi.” Trên ghế lái, Tô Lương Mặc hơi nghiêng mắt sang.


“Ơ? Đi đâu thế?”


“Suyt” Người đàn ông đưa ngón trỏ đặt lên môi, nói: “Bí mật: Lương Tiểu Ý nhìn vẻ “Có bí mật” trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tô Lương Mặc, thật sự rất hiếu kỳ: “Anh bật mí chút xem nào?” Cô hơi tò mò hỏi.


Tô Lương Mặc nghe vậy, khóe môi lặng lẽ nhếch lên thành một nụ cười, anh mở miệng, giọng nói trầm ấm không nhanh không chậm vang lên: “Được chứ” Anh nói một cách rất thong thả, sau đó đột nhiên chuyển đề tài: “Hôn anh một cái đi”


Mặt Lương Tiểu Ý đỏ bừng lên!


Cô trợn to đôi mắt không lớn lắm của mình, rồi chớp chớp mắt nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh… Đúng là đồ không biết xấu hổ mà.


Mặc dù Lương Tiểu Ý không nói gì, nhưng vẻ mặt của cô đã bán đứng suy nghĩ của cô.


‘Tô Lương Mặc trông như đang vô cùng tập trung mà lái xe, khóe mắt lại nhìn qua khuôn mặt của Lương Tiểu Ý, đôi mắt hẹp dài híp lại, trông vô cùng vui vẻ… Cô vẫn dễ hiểu như vậy, cô luôn không bao giờ che giấu được chuyện gì cả, người ta vừa liếc mắt là đã có thể nhìn thấu cô rồi, may mà…


Đột nhiên Tô Lương Mặc mở miệng nói: “Tiểu Ý, em nói thử xem, sao em thiếu bóng anh nổi?”


“Hả?” Lương Tiểu Ý không nghe hiểu ngay lúc đó, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chớp chớp hai mắt, nhìn Tô Lương Mặc: “Tô Lương Mặc, có ai từng nói anh là đồ siêu cấp không biết xấu hổ không?”


Lương Tiểu Ý suy nghĩ cả buổi, cuối cùng đã chắc chắn mình không nghe lầm, một câu không biết xấu hổ đến vậy lại thật sự do một người lạnh lùng như Tô Lương Mặc nói ra…


Làm cô phải ngượng ngùng thay.


Lần thứ hai, Lương Tiểu Ý thầm khinh bỉ mà nghĩ.


Nghe Lương Tiểu Ý nói vậy, bờ môi mỏng của Tô Lương Mặc hơi nhếch lên: “Ha ha…” Anh khẽ cười một tiếng, liếc nhìn Lương Tiểu Ý một cách ẩn ý, không giải thích nhiều.


Tô Lương Mặc có thái độ như vậy ngược lại càng làm Lương Tiểu Ý cảm thấy bất mãn hơn: “Tô Lương Mặc, em hỏi anh, sao anh lại nói một câu như ‘Sao em thiếu bóng anh nổi’ chị Làm như không có anh thì cuộc sống sau này của em sẽ rối bời lên vậy. Tô Lương Mặc, da mặt của anh dày lên rồi đấy, còn dài còn dày hơn cả tường thành nữa! Đồ không biết xấu hổ!”


“Phụt!” Nghe tiếng oán trách của người phụ nữ đang ngồi bên mình, người đàn ông tuấn mỹ trên ghế lái không nhịn được mà phì cười, sau đó là “Ha ha ha…” Khi tiếng cười vang vọng trong buồng xe, lồng ngực vững chãi của người đàn ông cũng rung lên theo.


“Này, buồn cười thế à!” Lương Tiếu Ý hơi cáu, quay đầu lại trừng người đàn ông bên cạnh… Làm gì mà khoa trương đến vậy chứ? Cô nói buồn cười thế à?


“Ha ha ha…” Tiếng cười của Tô Lương Mặc không những không dừng lại mà còn lớn hơn.


Lương Tiểu Ý càng tức giận, đôi mắt như bốc lửa hừng hực mà trừng Tô Lương Mặc, nói: “Anh! Không cho cười! Buồn cười thế cơ à!”


Cô nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn anh!


Tiếng cười trầm ấm của người đàn ông vang vọng ở trong xe, thấy người phụ nữ mình yêu nổi anh dịu dàng vươn tay ra đặt lên đầu cô, dỗ dành: “Rồi rồi, anh không cười, không cười nữa nhé?” Người đàn ông ấy nói ra những lời thật nhẹ nhàng đầy yêu thương, trong mắt cô hiện lên vẻ ngạc nhiên, không kịp đề phòng mà bị hớp hồn bởi giọng nói ấm áp của Tô Lương Mặc: “Anh… lấy tay ra coi.”


Lương Tiểu Ý giơ tay lên muốn lấy bàn tay đang đặt trên đầu mình ra, nhưng giọng nói trầm ấm của anh lại vang lên một lần nữa: “Lương Tiểu Ý, thật sự anh thấy em không có anh thì không được.”


Còn nói nữa? Anh còn dám nói nữa!… Lương Tiểu Ý không để ý tới cái tay đang đặt lên đầu mình nữa, quay đầu lại, hung dữ trừng anh: “Không biết xấu hổ!”


Tô Lương Mặc nhướng mày, cảm thấy cô rất ngốc, tiếp tục nói: “Thật đó, Lương Tiểu Ý, em không có anh là không được đâu”

Bình luận

Truyện đang đọc