Chương 387
Trong phòng bệnh, cánh tay không bị thương của Ôn Tình Noãn bám chặt vào thành giường, vẻ mặt dữ tợn nhìn về hướng Tô Lương Mặc rời đi. Cô ta nghiến răng, đáy mắt xẹt qua một tia độc ác quyết đoán. Cô ta rút điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại: “Alo, luật sư Lý đúng không? Chuyện tôi dặn dò anh lúc trước, anh làm đến đâu rồi?”
Tô Mẫn Hân, con gái của con trai thứ hai nhà họ Tô.
Chuyện Tô Lương Mặc bị bắt cóc năm xưa, đằng sau có bóng dáng của con trai thứ hai của nhà họ Tô. Con trai thứ hai của nhà họ Tô, cũng chính là chú Hai của Tô Lương Mặc, sinh được một trai một gái, con trai là Tô Thần, con gái là Tô Mãn Hân.
Hồi còn bé, vì trong nhà chỉ có một đứa con gái, bố mẹ Tô Lương Mặc lại chỉ có một mình anh, nên từ bé Tô Lương Mặc đối xử với Tô Mân Hân khá tốt. Kể cả sau khi chuyện bắt cóc xảy ra, Tô Lương Mặc cũng chỉ phòng bị với nhà chú Hai, còn với Tô Mẫn Hân, anh vẫn không hề xa cách cô ta.
Sau khi Tô Mẫn Hân về nước, nghe nói chuyện của Ôn Tình Noãn, hôm nay cô ta liền đến bệnh viện nhân dân số 1 thăm Ôn Tình Noãn.
Cô ta và Ôn Tình Noãn có lẽ cũng đã hai năm chưa gặp nhau.
“Đã lâu không gặp, Mẫn Hân” Ôn Tình Noãn ngồi trên giường, mỉm cười nhỉn Tô Mãn Hân bước vào. Cô ta nhìn thấy khuôn mặt ngày càng xinh đẹp của Tô Mãn Hân, đáy mắt cô ta xẹt qua một tia ghen ghét. Cô ta nghĩ đến những vết sẹo trên mặt mình, sau đó lại nhìn khuôn mặt trắng hồng ngày càng xinh đẹp của Tô Mẫn Hân, trong lòng Ôn Tình Noãn trào lên cảm giác ghen ghét đố ky.
“Tình Noãn, hai năm không gặp rồi” Tô Mẫn Hân đặt giỏ hoa quả trong tay xuống, lấy ra một quả táo, sau đó mở tủ kéo bên cạnh giường, lấy con dao gọt hoa quả ra, ngồi xuống bên cạnh Ôn Tình Noãn gọt vỏ táo: “Cậu đừng động đậy, còn đang bị thương kìa”
Tô Mẫn Hân miệng nói chuyện với Ôn Tình Noãn, tay cô ta thuẩn thục gọt vỏ táo. Ôn Tình Noãn nhìn đôi bàn tay nõn nà đang khéo léo gọt quả táo, thực sự là trắng trẻo đến mức quả táo cũng ghen tức, trắng nõn mềm mại giống như miếng đậu phụ non. Sau đó cô ta lại nhìn bàn tay đang bị thương của mình, ánh mắt càng thêm ghen ty.
Hai năm trước, Tô Mẫn Hân vẫn chỉ là một cô bé ngây ngô. Sau khi đi học ở Italy hai năm về nước, khí chất của cô ấy càng ngày càng trở nên cao quý ngọt ngào. Còn Ôn Tình Noãn thì sao, đầu tiên là ông trời không có mắt, khiến cô ta bị u não, sau đó lại bị con đàn bà đê tiện Lương Tiểu Ý hại trở thành người thực vật. Hai năm sau, Tô Mẫn Hân đã hoàn toàn lột xác, trở thành một cô gái càng ngày càng hoàn hảo, còn cô ta, vẫn chưa thể trở thành bà Tô.
“Này” Tô Mẫn Hân rất nhanh đã gọt xong quả táo, đưa cho Ôn Tình Noãn: “Hai năm này tớ ở nước ngoài, cậu xem, đến gọt vỏ táo tớ cũng học được rồi” Lúc trước, Tô Mãn Hân là con gái nhà họ Tô, quần áo có người mang đến, cơm ăn có người làm, cô không phải động tay động chân việc gì hết, sau khi cô đi Italy, mọi việc đều phải tự mình làm.
Ôn Tình Noãn nhận miếng táo, cố ý nói: “Mặt tớ bị rạch, sau này có lẽ tớ không làm chị dâu của cậu được rồi”
“Sau lại thế được?” Tô Mẫn Hân mỉm cười an ủi: “Cậu với anh tớ ở bên nhau mười năm rồi, anh tớ không coi trọng vẻ bề ngoài đâu. Đừng có nghĩ linh tinh. Nhưng mà tớ nghe nói…
Hình như anh tớ đã cưới một cô gái khác rồi. Nhưng tớ nghe vị thiếu gia nhà họ Bạch nói, anh tớ cưới cô gái kia, không phải là thật lòng”
Ôn Tình Noãn giả bộ bối rối, kể lại mọi chuyện cho Tô Mẫn Hân, trong lúc kể chuyện còn cố tình để lộ ra chuyện Lương Tiểu Ý đã có thai.
Tô Mẫn Hân mở trừng hai mắt: “Không phải chứ, cô gái kia có thai rồi? Còn dám ở trước mặt cậu diễu võ giương oai? Tớ nghe nói, cậu trở thành người thực vật cũng là vì cô ta ghen ty với cậu, muốn có được anh trai tớ, muốn trở thành phu nhân của nhà họ Tô nên mới cố ý động tay động chân trong lúc làm phẫu thuật, chuyện này cũng là thật à?”
“Tớ nghĩ Tiểu Ý sẽ không làm như vậy đâu, chúng tớ từng là bạn tốt. Nhưng sau khi tớ tỉnh lại, tất cả mọi người đều nói với tớ như thế, tớ thực sự cũng không biết nữa” Ôn Tình Noãn cúi đầu, ánh mắt lấp lánh: “Daddy nói tớ ngốc, bây giờ vẫn còn tin tưởng đứa bạn cùng chơi đùa ngày xưa. Daddy còn nói, bây giờ cô ấy là phu nhân nhà họ Tô rồi, đây là sự thật không thể chối cãi được. Vì thế tớ cũng không biết mình có nên tiếp tục tin tưởng cô ấy hay không nữa”
Tô Mẫn Hân giống như nghe được một câu chuyện vô cùng nực cười, vội vàng đứng thẳng người lên: “Tình Noãn!