Chương 323
Bên trong phòng truyền đến một tiếng “Vào đi”. Lâm Hiểu hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm dũng khí, đẩy cửa bước vào: “Tổng giám đốc, anh tìm em ạ?”
Sau lưng Lâm Hiểu toát mồ hôi lạnh, Tổng giám đốc — nam thần của bọn họ tâm trạng đang không tốt cho lắm. Đây…cô ta lén lút liếc nhìn Lương Tiểu Ý đang ngồi trên sofa, mái tóc xõa xuống không nhìn rõ khuôn mặt của cô.
“Bắt đầu từ bây giờ, cô ta” Ngón tay thon dài của Tô Lương Mặc chỉ vào người phụ nữ đang ngồi ở ghế sofa, “Đến làm việc ở phòng Tổng giám đốc”
Ớ…
“Vâng thưa Tổng giám đốc” Đầu óc Lâm Hiểu rối rắm khó hiểu, một người là Boss một người là vợ của Boss, chẳng lẽ Boss chê hiệu suất làm việc của bọn họ quá kém nên mời vợ đến đây làm nội ứng sao? Nói là làm việc nhưng thật ra là giám sát?
“Này, đánh máy tài liệu này” Người đàn ông thuận tay cầm tài liệu trên bàn lên, “Trước buổi trưa, tôi muốn nhìn thấy kết quả gửi đến mail của tôi. Nếu làm không xong thì đừng có ăn trưa nữa”
Giọng nói đầy lạnh lùng của người đàn ông vang lên.
Lâm Hiểu đứng một bên mắt chữ A mồm chữ O… ơ, chuyện này không giống với dự đoán của cô ta.
Lần trước lúc gặp vợ của Boss, Boss với vợ tình cảm thân mật lắm cơ mà. Chuyện này là sao?
Lương Tiểu Ý bỗng nhiên đứng lên, không nói tiếng nào cầm tài liệu lên, đi cùng Lâm Hiểu ra khỏi phòng làm việc.
Lâm Hiểu lén lút nhìn tài liệu trong tay Lương Tiểu Ý, cũng phải 20 trang đó, trước buổi trưa phải đánh máy hết đống này, thời gian hình như quá ít thì phải?
Lại còn không xong thì không được ăn cơm… Boss nam thần có phải quá hà khắc rồi không?
“Bà chủ, hai người cãi nhau à?” Ra khỏi phòng làm việc, Lâm Hiểu hỏi nhỏ, Lương Tiểu Ý im lặng bước về phía trước, một chữ cũng không nói.
Tìm một vị trí không có người ngồi xuống, mở tài liệu ra, Lương Tiểu Ý im lặng ngồi ở bàn làm việc, cả buổi sáng trong phòng làm việc vang lên tiếng “cạch cạch” không ngừng nghỉ.
Đối với sự xuất hiện bất ngờ của Lương Tiểu Ý, ánh mắt tò mò lẫn ngờ vực cứ chốc chốc lại rơi lên người Lương Tiểu Ý.
Lâm Hiểu nhìn đồng hồ, “Aa, đã 10 rưỡi rồi” Cô ta ngồi bên cạnh Lương Tiểu Ý, nghiêng người liếc nhìn tiến độ hoàn thành công việc của Lương Tiểu Ý.
“Bà chủ, tôi giúp cô làm nhé. Nếu không buổi trưa không đi ăn cơm được đâu ạ, bụng đang kêu ầm lên rồi ạ”
Lương Tiểu Ý còn chưa lên tiếng thì một giọng nam vang lên: “Không được giúp cô ta! Để cô ta tự mình làm. Có chút chuyện này cũng không làm được à?”
Mọi người quay ra nhìn, cửa phòng làm việc của Boss mở ra, đứng giữa cửa là một người đàn ông mặt lạnh như băng, Lâm Hiểu thu lại ánh mắt đang nhìn Tô Lương Mặc, không nhịn được oán thầm: Không biết Boss nam thần của mình lên cơn gì nữa, không nỡ thì đừng có phạt người ta nữa, phạt rồi lại không cho người khác giúp đỡ. Không biết ai đứng sau cửa nhìn trộm mấy lần. Hứ!
Làm gì có chuyện vừa đúng lúc cô ta nói muốn giúp đỡ thì Boss lại đi ra như thế này chứ? Rõ ràng là đứng đó nhìn lén lâu rồi.
Lương Tiểu Ý im lặng không lên tiếng, cô còn chưa làm xong, đã trưa rồi, đồng nghiệp trong phòng đều đi ăn trưa, Lâm Hiểu nhìn Lương Tiểu Ý nói: “Hay tôi mua cơm về cho cô nhé, cô muốn ăn gì?”
Lương Tiểu Ý lắc đầu, bờ môi träng bệch, “Không cần đâu, cảm ơn cô”
Người đàn ông kia cố tình làm nhục cô, có điều như thế thì sao chứ?
Ha ha…
“Sắc mặt của cô kém läm, có phải ốm rồi không?” Lâm Hiểu giơ tay định sờ lên trán Lương Tiểu Ý nhưng Lương Tiểu Ý lại né ra, bờ môi trắng bệch mấp máy: “Tôi không sao”
Thấy như vậy, Lâm Hiểu cũng không biết nói gì nữa: “Vậy, tôi đi đây” Có chút không yên tâm: “Thật sự không sao chứ?”