Chương 592
Cô từ từ nhấc chân lên, đi về phía Thẩm Quân Hoa đang đứng ở cửa. Cô có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng nấc nghẹn ngào.
Lương Tiểu Ý ôm Thẩm Quân Hoa thật chặt, không nói gì, còn Thẩm Quân Hoa, cô ấy cũng không nói gì, ôm Lương Tiểu Ý thật chặt!
Chỉ như vậy thôi! Nhưng lại nhiều hơn ngàn vạn lời nói!
“Lục Trầm! Tôi muốn nói chuyện với Quân Hoa một chút!”
Ném lại một câu, sau đó Lương Tiểu Ý liền kéo Thẩm Quân Hoa đi ra ngoài.
“Tớ biết đối diện bệnh viện có một quán coffee, bọn mình đi đến quán coffee đó ngồi đi, đồ ăn nhanh bên đó cũng khá ngon” Đi ra khỏi bệnh viện, cô mới nhận ra đã là buổi trưa rồi.
Hai người băng qua đường, quán coffee đối diện bệnh viện không lớn lắm. Lúc hai người họ đẩy cửa đi vào, tiếng nhạc từ bên trong truyền ra.
“Gray, quiet and tired and mean Picking at a worried seam…”
Giai điệu du dương nhẹ nhàng của bài hát “Gotta have you” vang lên, các quán coffee rất ít khi mở bài hát này, có lẽ chủ của quán coffee này là người có cuộc sống vô cùng phong cách. Những ngày tháng ở Hạ Môn, Lương Tiểu Ý đã đến quán coffee này rất nhiều lần.
Nhưng có một điều khiến người ta vô cùng tò mò là, người có cuộc sống phong cách như thế, lại mở một quán coffee ở đối diện bệnh viện.
“Cô đến rồi à?” Nhân viên quầy bar là một người đàn ông hơn 30 tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú. Anh ta không phải là kiểu soái ca mắt to mày rậm, nhưng lại có phong cách của riêng mình, khuôn mặt thanh tú, khí chất sạch sẽ khiến người ta mê đắm. Lương Tiểu Ý thực sự không hiểu tại sao, trong mắt người đàn ông đẹp trai tuấn tú này, lúc nào cũng có một tia ưu phiền, kể cả khi anh ta mỉm cười chào đón cô.
“Đúng thế, tôi đến rồi”
Đúng thế, cho dù Lương Tiểu Ý năm ba ngày lại đến quán coffee này, mối quan hệ giữa cô và anh nhân viên phục vụ này cũng không hề thân thiết, nhưng dường như lại hình thành một mối quan hệ khá là đặc biệt. Hai người họ xưng hô với nhau là “cô” và “anh”, cả hai đều không biết tên của đối phương.
Lương Tiểu Ý đứng trước quầy bar, mắt liếc nhìn về một góc không xa trong quán.
Giọng nói trong trẻo của anh nhân viên trong quầy bar vang lên: “Chỗ ngồi của cô vẫn còn trống, ra ngồi đi”
Lương Tiểu Ý cười nhạt, nói một tiếng “Được”, sau đó liền kéo Thẩm Quân Hoa đang đầy thắc mắc đi về phía góc kia. Vị trí này rất dễ bị người ta bỏ qua, có một tấm rèm bằng chuỗi hạt trân châu thủy tinh che đi tầm nhìn của người bên ngoài. Vị trí này bên cạnh cửa sổ, mà bên cạnh cửa sổ lại là một hàng hoa hướng dương, màu sắc rực rỡ, lúc gió thổi qua, hàng hoa lắc lư dao động.
“Hai người quen nhau à?” Đại Bàn Thẩm Quân Hoa rướn cổ nhìn về phía quầy bar: “Ừm, nhìn anh ta khá sạch sẽ, thanh lịch nhã nhặn”
Lương Tiểu Ý mỉm cười, đưa menu cho Thẩm Quân Hoa: “Xem đi, cậu muốn ăn gì? Món bò xào hạt tiêu ở đây cực ngon”
“Tớ làm khách ăn theo chủ thôi, vậy thì cơm thịt bò xào hạt tiêu đi?… Khụ khụ, đồ ăn nhanh trong quán coffee lại là cơm? Trung Tây kết hợp à?”
Lương Tiểu Ý nghe thấy câu trêu chọc của Thẩm Quân Hoa, cô chỉ mỉm cười: “Đợi câu ăn xong món cơm thịt bò xào hạt tiêu, chắc chắn sẽ không nói như thế nữa đâu. Tớ đảm bảo, chắc chăn cậu sẽ thích hương vị ở chỗ này” Lương Tiểu Ý quay người nhìn về phía quầy bar, nói với nhân viên phục vụ: “Hai phần cơm thịt bò xào hạt tiêu.”
Gọi món xong, cô lại nhìn về phía Thẩm Quân Hoa.
“À này, còn nữa, Đại Bàn, cậu định cứ đeo khẩu trang với mũ như thế này à? Kỳ lạ lắm…” Lương Tiểu Ý bày ra ánh mắt kỳ lạ, từ khi ra khỏi bệnh viện, thỉnh thoảng lại có người đi đường nhìn cô ấy với ánh mắt kỳ quái. “Tớ vừa nấy không tiện nói, tớ biết cậu lo lắng cái gì, nhưng cậu làm thế này ngược lại càng dễ gây chú ý. Cậu xem, mùa hè ở Hạ Môn, trên đường có mấy người đeo khẩu trang, kính râm với mũ đâu, trang bị đầy đủ ba thứ, bộ dạng đầy đủ vũ khí thế này?”
“Thế… thế à?” Thẩm Quân Hoa cứng ngắc, vì thế, những điều cô ấy làm lúc trước đều là vô ích à?
“Nước ép kiwi” Bàn tay sạch sẽ thon dài của anh nhâ viên đập vào tâm mắt của Lương Tiểu Ý: “Anh lại gầy đi rồi: Anh phục vụ cười nhẹ: “Cô mới gầy”