MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Phấn viết tại ở bảng đen viết ra một đường dấu vết uốn lượn, nam nhân mang theo mắt kiếng gọng vàng đứng ở trên bục giảng, nhìn thoáng qua học sinh phía dưới, dùng thanh âm có chút khẩu âm mở miệng nói, "Có vị bạn học nào đi lên giải đề này?"

Các bạn học mặc đồng phục đen lam giao nhau trong tay nắm bút, nghe được câu này, cũng chỉ là miễn cưỡng nhấc lên mí mắt, kèm theo âm thanh tiếng xột xoạt rất nhỏ, không có người tự nguyện chủ động giơ tay lên.

Nam nhân mang theo mắt kiếng gọng vàng dò xét một vòng, cuối cùng đem ánh mắt đưa tới trên người một vị nam sinh tóc đen da thịt trắng noãn, "Quý Thư, em đi lên."

Đối phương đứng người lên, ngũ quan lộ ra hình dáng tuấn mỹ, "Vâng, thầy."

Hắn đứng dậy đi ra khỏi chỗ ngồi, gây nên nữ sinh trong lớp không khỏi có chút ghé mắt.

Quý Thư là học sinh xuất sắc trong lớp, khí khái hào hùng đẹp mắt ngũ quan ở bên trong chúng nữ sinh là tướng mạo được hoan nghênh, tính tình khô khan chậm nóng, ngày bình thường thích trừ bỏ đọc sách vẫn là đọc sách.

Lớp học nữ sinh có không ít người thầm mến hắn, cũng từng ý đồ bắt chuyện, nhưng lại không có người nào thành công qua. Đừng nói là số điện thoại, ngay cả nói thêm mấy câu, cũng có thể sẽ lâm vào cấp độ xấu hổ trầm mặc quẫn bách.

Tại trong mắt nam sinh, Quý Thư người này cũng rất đáng ghét, một con mọt sách trừ bỏ đọc sách cái gì cũng không biết, cũng là bởi vì lớn lên so những người khác đẹp mắt mà thôi, tính tình còn cực kỳ không thể nào thích. Nam sinh tư duy rất đơn giản, bạn đã lộ ra không hợp nhau, như vậy được mọi người cô lập cũng là đáng đời bạn.

Quý Thư lên bục, cầm phấn viết ở trên bảng đen giải đề, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng cho người ta một loại cảm giác gầy gò đẹp mắt, theo nhất cử nhất động, vạn phần hấp dẫn ánh mắt nữ sinh.

Một đạo đề thời gian tiếp theo, trong lớp không thiếu nữ sinh đã thấy nhìn không chuyển mắt.

Nam nhân mang theo kính mắt gọng vàng hài lòng nhẹ gật đầu, để cho Quý Thư xuống dưới, đồng thời răn dạy bạn học trong lớp nói, "Các em bình thường cần động não nhiều hơn, không được thời điểm đang học thì phân tán tư tưởng, sang năm chính là thi đại học rồi, hướng Quý Thư học tập nhiều một chút, người ta coi như tan học cũng ở đây đọc sách, các em cả ngày chỉ biết chơi chơi chơi, chờ sau này thi đại học không đậu, hối hận cũng không kịp."

Rất tốt, trừ bỏ một bộ phận nữ sinh, lời nói của nam nhân đã thành công giúp Quý Thư kéo một đợt cừu hận, không ít nam sinh lúc này ở trong lòng khinh thường xùy một tiếng, lật một cái liếc mắt.

Quý Thư hiển nhiên đối với cái nhìn của những người này không thèm để ý, ngồi xuống xong, mở sách đánh dấu một lần, thời điểm làm ra động tác, cùi chỏ không cẩn thận đem cục tẩy đụng rơi xuống đất.

Cục tẩy màu trắng lăn trên mặt đất rơi một vòng nhỏ, cuối cùng vững vững vàng vàng dừng ở bên cạnh một đôi giày màu xanh da trời.

Quý Thư còn chưa kịp xoay người, một cái tay tinh tế tỉ mỉ đã đem nó nhặt được trong tay, kèm theo tiếng nói thanh thúy linh động, "Đây."

Hắn ngửa mặt lên, nữ sinh một khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp khắc sâu vào tầm mắt, đưa tay ra, cầm qua cục tẩy trong lòng bàn tay đối phương, hơi có chút ngạc nhiên nhẹ gật đầu, "Cảm ơn.. bạn học Mục."

Nghe trong lời nói của hắn có chút ngập ngừng, Trầm Mộc Bạch liền biết đối phương đối với cô ấn tượng mơ hồ đến cấp độ chỉ có thể nhớ tới một cái họ, nhỏ không thể thấy thở dài một hơi, trên mặt lại mang theo mỉm cười nói, "Đừng khách khí, bạn học Quý Thư."

Tại thời điểm nam sinh lại cúi đầu, trước bàn một người nam sinh có chút ghen ghét quay đầu lại hạ giọng nói, "Mục Lam, cậu gần đây làm sao luôn thích cùng tiểu tử này nói chuyện, cậu có phải thích cậu ta hay không?"

Trầm Mộc Bạch nhàn nhạt mở mắt ra tử nhìn nam sinh này một cái, "Cùng cậu có quan hệ sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc