MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Mai Lô tinh cầu là một nơi thu thập khoáng, nơi này mỗi ngày có thành tựu trên vạn người đào mỏ.

Những người này địa vị thân phận mười điểm thấp kém, bọn họ phần lớn tinh thần lực là E, loại người này ở trong đế quốc, là tồn tại yếu ớt vô năng nhất. Bọn họ không có năng lực sinh tồn gì, chỉ có thể làm lao động khổ lực nhất đến nuôi sống bản thân.

Đương nhiên, còn có bao gồm một chút tội phạm đế quốc lưu vong các loại, bọn họ cả đời đều bị giam cầm ở cái địa phương này, cả một đời không thể rời khỏi cái tinh cầu khoáng thạch này, dùng sức lao động mỗi ngày đổi lấy đồ ăn.

Mà thân thể hiện tại của Trầm Mộc Bạch chính là những một trong những tội phạm của đế quốc này.

Lạch cạch lạch cạch thanh âm liên miên không dứt ở chung quanh vang lên, một đám người vác cuốc xẻng cúi đầu đào.

Trầm Mộc Bạch lau mồ hôi trên trán một cái, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, "Hệ thống, mi cùng ta đến cùng có thù gì oán gì?"

Mệnh cô còn có thể khổ hơn một chút sao, vậy mà luân lạc tới cấp độ đào mỏ mà sống, như này còn chưa tính, hơn nửa tháng, cô liền một miếng thức ăn mặn đều không có ăn, cả ngày không phải dịch dinh dưỡng thì chính là dịch dinh dưỡng, ngẫu nhiên thêm đồ ăn còn mẹ nó chỉ có một cái màn thầu ba khối thịt, a, thịt kia không sai biệt lắm thì lớn cỡ ngón út.

Có lẽ là cảm nhận được oán khí nồng đậm, hệ thống khó được không có miệng tiện, "Kí chủ an tâm chớ vội."

Trầm Mộc Bạch tức giận đến kém chút không bóp chặt lấy cái xẻng trong tay, hít vào một hơi thật sâu, mắt thấy giám sát liền muốn vung lấy roi tới, tranh thủ thời gian cúi đầu tiếp tục đào mỏ.

Không người nào dám lười biếng, chỉ có thể không ngừng vất vả cần cù làm việc, nếu không đổi lấy chính là một trận đánh đập.

Mỗi ngày làm việc mười hai giờ, người bị bóc lột gục xuống kết quả duy nhất chính là bị ném ở nơi đó không quản không hỏi, tự sinh tự diệt, rất nhanh liền sẽ có một nhóm người mới để thay thế bọn họ.

Chính là tàn nhẫn mà tàn khốc như vậy.

Bốn giờ làm việc lập tức liền kết thúc, một đám người xếp hàng đâu vào đấy nhận dịch dinh dưỡng, trên người bọn họ ăn mặc dơ bẩn quần áo cổ xưa, bụi dính đầy mặt, thần tình trên mặt là chết lặng mà lạnh nhạt.

Nhưng cũng không hoàn toàn như thế, những tội phạm lưu vong trong đó khó phục quản giáo, tinh thần lực bọn họ tương đối mạnh, thường xuyên lợi dụng thực lực bản thân đến ức hiếp tồn tại so với bọn họ yếu hơn, hoặc là kéo bè kết phái, vì lợi ích đánh nhau náo ra mâu thuẫn cũng là việc thường tình, ngay cả giám sát có đôi khi đều khá đau đầu, chỉ cần không nháo ra việc quá lớn, liền làm như nhìn không thấy.

Dù sao chỉ cần những người này ở đây bọn họ khống chế bên trong, những tiểu đả tiểu nháo liền không có ý nghĩa.

Dịch dinh dưỡng cũng không có mùi vị gì, theo yết hầu trượt về thực quản, băng lãnh.

"La Y." Một nam nhân ngồi xuống bên cạnh Trầm Mộc Bạch, cặp mắt kia không che giấu chút nào làm càn cùng si mê, động tác ngả ngớn tựa qua, phảng phất như một con rắn độc, ánh mắt dính chặt đến ác tâm.

Trầm Mộc Bạch một trận nổi da gà, tràn ngập kháng cự chán ghét tránh ra tay hắn ta muốn đưa tới, thanh âm lạnh lùng nói, "Mời anh tôn trọng tôi một chút, Lỗ Bỉ."

Nam nhân tên gọi là Lỗ Bỉ nhún vai, "Được nha, cậu đã không thích tôi tới gần cậu nói, tôi có thể cách khá xa một chút."

Nói thì nói thế, thế nhưng là cái ánh mắt kia lại không rời đi gương mặt trước mắt làm hắn ta si mê.

La Y là nam nhân rất đẹp mắt, cho dù trên mặt hắn bị dơ bẩn che giấu, nhưng cặp mắt kia lại là xinh đẹp nhất mà hắn ta gặp qua.

Giống như là chiếc hộp Pandora, dẫn dụ người đi nhìn trộm, chiếm hữu.

Lỗ Bỉ ánh mắt không khỏi trượt đến cái mông êm dịu vểnh cao, lộ ra một cái nụ cười ác tâm, "La Y, cậu cảm thấy tôi thế nào?"

Trầm Mộc Bạch nhìn hắn ta, trong lòng lạnh lùng nghĩ, quỷ mới muốn cùng ngươi chơi gay.

* * *

Hôm nay bão lớn quá mọi người ạ.

Nhà ta mưa từ đêm qua tới giờ, mạng mẽo cũng không ổn định nữa.

Chỗ các nàng bây giờ có sao không?

Bình luận

Truyện đang đọc