MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Hạ Trạch Vũ liền đụng đều không cho thằng nhóc kia đụng phải bản thân, mặt không biểu tình quay người.

"Anh rõ ràng có năng lực, vì sao không cứu tôi?" Bé trai oán hận nhìn theo bóng lưng hắn, lại sợ đối phương sẽ mang thù, giọng nói mềm xuống, "Tôi có thể vì anh làm rất nhiều chuyện, tôi chỉ biết một mình anh."

Hạ Trạch Vũ ngừng lại.

Thời điểm mọi người ở đây cho là hắn sẽ nhận lấy nam hài này, hắn nhàn nhạt nói một câu, "Cùng tôi có quan hệ gì."

Gần như tàn nhẫn lãnh khốc.

Nhưng là bây giờ, đối phương lại làm cho người mới này theo sau?

Đây là ý nghĩa muốn che chở?

Đám người có chút không nghĩ ra được, không phải nói Hạ Trạch Vũ đối với nam nhân không có hứng thú sao, làm sao hiện tại lại coi trọng người mới này.

Tên trọc cùng Mãng xà sắc mặt sắc mặt khó coi cực, tên trọc tự biết thực lực mình không bằng đối phương, chỉ có thể âm thầm nuốt xuống cái thiệt thòi này.

Nhưng là Mãng xà liền không, gã năm này trôi qua có chút tung bay, sắc mặt tái nhợt nhìn về bóng lưng phía trước nói, "Hạ Trạch Vũ, cái người mới này là tao nhìn trúng trước."

"Cậu là kẻ điếc sao?" Hạ Trạch Vũ không kiên nhẫn xoay người nói, nhìn người còn ngây ngốc sững sờ đứng tại chỗ, có chút nhíu mày.

Hoàn toàn không để ý đến Mãng xà một bên.

Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian đi theo, cô không nghĩ tới, Hạ Trạch Vũ vậy mà lại chủ động giúp cô.

Mãng xà bị không để ý tới đến triệt để, thẳng đến thân ảnh hai người biến mất, tức giận đến đạp bàn ăn bên cạnh một cước, "Mẹ."

Trở về đến phòng số 202, Trầm Mộc Bạch hiếu kỳ nói, "Hạ Trạch Vũ, anh vì sao giúp tôi?"

Nam nhân cao lớn xoay người, ánh mắt liếc xéo nhìn sang, "Làm sao cậu biết tên của tôi?"

Đối phương vô luận là thân cao hay là khí thế, đều áp bách bức người, Trầm Mộc Bạch hoảng một cái chớp mắt, ra vẻ bình tĩnh nói, "Tôi nghe có phạm nhân trong căng tin đang nghị luận anh."

Hạ Trạch Vũ bật cười một tiếng, híp híp mắt mắt, đưa cô cả người đều đông đến trên vách tường, nắm được cái cằm cô, "Cậu cho tôi là kẻ ngu?"

Ngay lúc Trầm Mộc Bạch dưới ánh mắt hơi có vẻ bối rối, cái tay kia một đường trượt xuống, sờ lên yết hầu cô, cuối cùng luồn vào bên trong vạt áo, vừa dùng đôi mắt thâm thúy làm cho người sợ hãi nhìn cô, ngữ khí trầm thấp mà tối mịt, "Mặc dù tôi không biết cô là làm sao lừa qua bọn họ, cô tốt nhất cẩn thận một chút, nơi này chính là nơi ăn thịt người không nhả xương."

Hắn rất mau thả Trầm Mộc Bạch ra, sau đó miễn cưỡng nương đến trên lan can, hướng về nơi xa ngoắc ngón tay.

Một tên giám ngục rất nhanh đi tới, rõ ràng khục một tiếng nói, "Số hiệu 9377, anh có chuyện gì không?"

Hạ Trạch Vũ nhìn theo tên giám ngục, "Cho tôi đến điếu thuốc."

Giám ngục từ trong quần áo lấy ra một gói thuốc lá, sau đó rất có vài phần cẩn thận đưa tới.

Hạ Trạch Vũ nhận lấy điếu thuốc, đưa đến trong miệng, sau đó có chút nghiêng thân.

Giám ngục vội vàng cầm bật lửa châm lửa cho hắn, có chút cẩn thận còn có chút kiêng kị.

Dứt khoát đối phương rất nhanh đứng thẳng người lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy thuốc lá, từ môi mỏng phun ra một vòng thuốc, "Cảm ơn."

Giám ngục cẩn thận từng li từng tí đánh giá một chút người bên tường, lại phát giác được cỗ ánh mắt hơi không vui, liền tranh thủ thu hồi ánh mắt lại, quay người về tới việc làm của bản thân.

Trong miệng nhỏ giọng thầm thì nói, "Mình còn tưởng rằng số hiệu 9377 không được chứ, thì ra là trước kia không tìm được hợp khẩu vị nha."

Trầm Mộc Bạch đầu óc có chút không online, qua một hồi lâu, mở miệng nói, "Hệ thống, hắn phát hiện ta là nữ?"

Hệ thống nói, "Hình như vậy."

Trầm Mộc Bạch hoảng sợ nói, "Hắn sẽ không muốn ngủ ta đi."

Hệ thống lành lạnh "Cô xem hắn thái độ này, có khả năng sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc