MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Đối với cô mặc quần áo thể thao, những người khác thất vọng, người nào đó lại là vui như mở hôi.

Bán hai giờ cà phê, học sinh đến đây mua càng ngày càng ít, lúc này trừ bỏ trong lớp một ít thành viên phụ trách, những bạn học khác đã kìm nén không được, vứt bỏ trận doanh nhà mình đi địa phương khác nhìn một chút.

Thời điểm An Tử Dục đến, Trầm Mộc Bạch đang uống trộm cà phê, em gái đeo kính vỗ một cái bả vai cô.

"Bạn học Giang, có người tìm cậu."

Cả người bị sặc, Trầm Mộc Bạch khục mấy lần, "Ai.. Tìm tớ?"

Em gái nâng đỡ kính mắt nói, "Nam thần."

Trầm Mộc Bạch nhìn sang, phát hiện An Tử Dục đang đứng ở trước gian hàng hướng về phía cô mỉm cười, con ngươi cong thành đường cong đẹp mắt.

Cô tranh thủ thời gian tới gần, "Tử Dục, sao cậu lại tới đây?"

An Tử Dục bắt lấy cổ tay thiếu nữ, hướng về đám người mỉm cười, "Tớ có thể đem người mượn đi một chút không?"

Chủ phụ trách nâng đỡ kính mắt nói, "An đại nam thần tùy ý, không trả về cũng không sao."

Vài người khác nhịn không được, phun nở nụ cười.

Trầm Mộc Bạch bị bầu không khí kỳ quái này làm cho có chút quẫn bách, vội vàng lôi kéo tiểu nam chính đi thôi.

An Tử Dục ngoan ngoãn đi theo thiếu nữ.

Thẳng đến đi được một khoảng cách, Trầm Mộc Bạch mới thả ra "Chúng ta.. Muốn đi đâu?"

Đáy mắt lướt qua tiếc nuối nhàn nhạt, An Tử Dục cong cong môi nói, "Chẳng qua là cảm thấy hôm nay không đi dạo một lần mà nói, sẽ rất đáng tiếc."

Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, cảm thấy tiểu nam chính nói cũng không phải là không có đạo lý, thế là nhẹ gật đầu.

Các cấp từng cái quầy hàng đồ vật không thiếu gì cả, có bán đồ nướng, hoặc là bán đồ chơi nhỏ các bạn học trong lớp mang đến, còn có một số đồ ăn vặt.

Đương nhiên còn có một số câu lạc bộ tổ chức hoạt động, tỉ như đội bóng rổ, nếu như ba phút một trái banh vào rổ, sẽ được lễ vật nhỏ gì đó.

Kỳ thật những cái này đơn giản chính là ý muốn vui vẻ, cho nên trên đường đi có thể nhìn thấy rất nhiều học sinh.

Trầm Mộc Bạch ăn hàng tự nhiên là hướng địa phương có thể ăn tiến tới, trên đường đi, xâu nướng trong tay, còn có đậu hũ thối gì đó.

An Tử Dục cũng rất có kiên nhẫn, một đường trả tiền, cười đến mười điểm nhu hòa, nhắm trúng một đám nữ sinh chú mục.

Trầm Mộc Bạch cắn một khối viên thịt, quai hàm phình lên, chú ý tới những nữ sinh kia ánh mắt kỳ quái, cũng vẫn như cũ ăn đến không tim không phổi, thật tình không biết, hiện tại ở trong mắt người khác, hai người bộ dáng giống như là đang hẹn hò.

Ăn uống no đủ, Trầm Mộc Bạch lúc này mới thỏa mãn sờ bụng một cái, hôm nay cô quên mang túi tiền, nghĩ đến để cho tiểu nam chính trả nhiều tiền như vậy, trong lòng cũng có chút xấu hổ. Nhìn thấy bên kia tổ chức hoạt động câu lạc bộ bóng rổ, cô trong đầu nghĩ khẽ động.

"Tử Dục, chúng ta đi bên kia nhìn xem." Trầm Mộc Bạch chỉ chỉ nói.

An Tử Dục lông mi liền nhíu lại nhỏ không thể thấy, ngay sau đó nghe được thiếu nữ dùng thanh âm vui sướng nói, "Tớ đi thử xem có thể hay không nhận lấy một cái lễ vật nhỏ cho cậu."

Bên môi ý cười tràn ra, hắn cong cong con ngươi, đáy mắt giống như là có hào quang lưu động, "Được."

Xếp hàng nhân số cũng không nhiều, Trầm Mộc Bạch lôi kéo tiểu nam chính đến, lập tức đưa tới một số người chú ý.

Hai người đối diện với mấy cái ánh mắt này không chút nào mà thay đổi, một là miễn dịch, một người khác chính là không thèm để ý.

Không sai biệt lắm ba phút trôi qua, cuối cùng đến phiên Trầm Mộc Bạch, cô cầm lấy bóng rổ, đứng ở ba phần dây bên ngoài, hình dạng dáng người tinh tế đáng chú ý làm cho nam sinh ở đây liên tiếp chú mục.

Làm một tư thế tiêu chuẩn, Trầm Mộc Bạch cầm bóng trong tay ném đi.

Bóng đụng phải khung bóng rổ, nhưng không có lọt vào.

Bình luận

Truyện đang đọc