*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Lệ Bắc quả nhiên không có lừa cô, nhà hàng đồ ăn sáng kia ăn cực kỳ ngon, khó trách sinh ý đến giờ này còn tốt như vậy.
Chỉ bất quá cô là loại người dễ dàng dỗ dành vậy sao?
Trầm Mộc Bạch một bên cắn tangbao***, một bên nghĩ, chính là cô.
(***Tang bao hay còn gọi là bánh bao nước là một loại bánh bao hấp có nhân từ thịt heo và nước dùng gà, bọc trong lớp vỏ mỏng như giấy. Món ăn này có vị đậm đà, không dễ ngán như các loại bánh bao thông thường)
Dù sao đều không chỗ ở, trong ngày nghỉ Lục Chấn Trung cũng sẽ không để cô trở về.
Còn tốt chỗ cô ngủ không phải an bài cùng Lục Lệ Bắc ở cùng một gian phòng, nếu không cô coi như ngủ ngoài đường cũng không nguyện ý ở trong biệt thự này.
Chè trôi nước bị Lục Chấn Trung từ Lục gia bên kia đưa tới, nguyên nhân là thích kêu to cực kì, làm cho người ta nghe đều phiền.
Chè trôi nước hiện tại đã lớn một chút, cũng càng ngày càng nghịch ngợm, có đôi khi Trầm Mộc Bạch cũng nhức đầu vô cùng.
Nó đối với hoàn cảnh mới tựa hồ rất là hiếu kỳ, chạy vài vòng, sau đó mở to con ngươi tròn nhìn chằm chằm Lục Lệ Bắc nhìn thoáng qua, phát ra tiếng kêu mềm nhũn.
Lục Lệ Bắc nửa ngồi xuống, dùng trong đó một cái tay thon dài trắng nõn vuốt vuốt đầu nó.
Trầm Mộc Bạch không khỏi có chút ghen, chè trôi nước đều không có dính cô như vậy đâu.
Dư quang thoáng nhìn thần sắc trên mặt thiếu nữ, Lục Lệ Bắc không khỏi có chút bật cười, dùng tiếng nói trầm thấp nói, "Đi đi, mẹ con ghen."
Chè trôi nước cọ xát ngón tay hắn, sau đó lại giẫm bước chân, đi đến bên chân Trầm Mộc Bạch, có chút nịnh nọt vẫy vẫy đuôi.
Trầm Mộc Bạch vò lông nó một cái, hậu tri hậu giác phát giác được có cái gì không thích hợp.
Lại bị chiếm tiện nghi Trầm Mộc Bạch vội vàng ngẩng đầu, căm tức nhìn bóng lưng người nào đó, không biết xấu hổ đại lưu manh!
Chè Trôi Nước đói bụng ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm cô, trong miệng meo meo meo đòi ăn.
Trầm Mộc Bạch oán hận chống đỡ lấy nó cái trán nói, "Tiểu phản đồ! Tiểu hán! Gian! Không để mi đói bụng một bữa, mi cũng không biết chủ nhân mi rốt cuộc là ai."
Chè Trôi Nước vô tội meo một tiếng, ngoẹo đầu nhìn cô chằm chằm.
Cơm trưa là Lục Lệ Bắc tự mình xuống bếp.
Trầm Mộc Bạch vì thế còn lấy làm kinh hãi, bởi vì đối phương thời điểm còn ở Lục gia, rõ ràng chính là người năm ngón tay không dính nước mùa xuân đại thiếu gia.
Giống như là nhìn ra cô nghi hoặc, thay đổi một thân đồ mặc ở nhà Lục Lệ Bắc cong cong bờ môi, trong con ngươi hẹp dài dưới mắt kiếng gọng vàng hoàn toàn là thần sắc nhu hòa cưng chiều, "Gần đây học làm đồ ăn, về sau làm cho em ăn."
Có ít người bận bịu chỉ là lấy cớ, có ít người dù cho bận rộn đi nữa, cũng có thể bỏ ra chút thời gian làm chuyện nịnh nọt người yêu.
Lục Lệ Bắc biết rõ thiếu nữ thường xuyên sẽ đi tìm kiếm nhà hàng ăn ngon, cố ý mời đầu bếp có tên, học làm đồ ăn hơn một tháng.
Trầm Mộc Bạch ngẩn người, trong lúc này, Lục Lệ Bắc đã săn tay áo lên, lộ ra cổ tay gầy gò đẹp mắt, bắt đầu động tác.
Chè Trôi Nước thấy chủ nhân không để ý tới nó, không biết mình đã làm sai điều gì, nịnh nọt cọ xát chân cô, phát ra ỏn ẻn ỏn ẻn tiếng miêu miêu.
Trầm Mộc Bạch bị nó phiền đến không được, giả bộ như hung tợn thấp giọng giáo huấn, "Lần sau mi tiếp tục làm tiểu phản đồ, ta liền thiến mi!"
Chè Trôi Nước mặc dù nghe không hiểu, nhưng là không hiểu sao cảm nhận được thấy lạnh cả người, nhịn không được lui về phía sau.
Trầm Mộc Bạch đổ đồ ăn cho mèo cho nó, Chè Trôi Nước hấp tấp liền đi qua ăn, vẫy đuôi, ăn đến đắc ý.
Mặc dù còn chưa làm xong, nhưng ngửi mùi thơm thèm người kai, liền biết thức ăn này nhất định làm không sai.
Trầm Mộc Bạch cực lực khống chế mình muốn nuốt nước miếng chảy ra, nhưng vẫn là nhịn không được trông mong nhìn tới.
Lục Lệ Bắc phát giác được ánh mắt đại bảo bối nhà hắn, có chút nhấc lên vành môi, rủ xuống trong ánh mắt tràn đầy cũng là thần sắc ôn nhu.
Thức ăn lên bàn, Trầm Mộc Bạch còn đang ra vẻ rụt rè ngồi ở trên ghế sa lon.
Thẳng đến Lục Lệ Bắc chuẩn bị cho cô bát đũa, đồng thời chứa tốt cơm gọi cô một tiếng, mới chậm rãi đi tới.
* * *