MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Người tới dáng dấp là một khuôn mặt hoa hoa công tử, cặp mắt đào hoa xinh đẹp dường như biết phóng điện, động tác có chút lỗ mãng đối với thư ký làm một cái hôn gió, "Cảm ơn, chị gái mỹ nữ xinh đẹp."

Lục Lệ Bắc ngước mắt nhìn người này một cái, ngữ khí nghe không ra cái gì chập trùng, "An tĩnh chút."

Tống Cảnh Văn lộ ra thần sắc kinh ngạc, "Không phải đâu, làm sao đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy." Tống Cảnh Văn ngồi xuống nói, vểnh chân lên bắt chéo nói, "Cũng là cậu nơi này ngồi dễ chịu."

Lục Lệ Bắc tay cầm bút có chút dừng lại, thản nhiên nhìn Tống Cảnh Văn một chút, "Không có việc gì cậu có thể đi."

Quen thuộc tính nết hắn Tống Cảnh Văn giả vờ giả vịt ngồi nghiêm chỉnh trong chốc lát, lại kiềm chế không được, miệng tiện nói một câu, "Phòng nghỉ của cậu có người? Ai vậy, tiểu tình nhân à."

Mực nước trên giấy phác họa ra một đường nghiêng dấu vết, đôi mắt giấu ở dưới mắt kiếng gọng vàng hiện lên tình cảm không rõ.

Tống Cảnh Văn thấy thế, bát quái "Không phải là thật sự bị tôi nói trúng đi, tôi ngược lại thật ra muốn nhìn, vị tiểu yêu tinh nào có thể mê hoặc Lục đại thiếu khôn khéo tài giỏi lại xấu bụng của chúng ta như vậy."

Tống Cảnh Văn còn chưa kịp đứng lên, bên kia Lục Lệ Bắc lạnh lùng nhìn một cái, "Cậu có tin không tôi bây giờ liền đem cậu ném ra."

Thân thể có chút cứng đờ, Tống Cảnh Văn đụng đụng cái mũi nói, "Chính là chỉ đùa một chút mà thôi."

Lục Lệ Bắc luyện qua boxing, thể cốt mạnh mẽ cũng không phải đùa giỡn, Tống Cảnh Văn vội vàng thu liễm lại bộ dáng bình thường cà lơ phất phơ.

"Bất quá nói thực, vị kia trong phòng nghỉ của cậu là ai vậy." Tống Cảnh Văn hạ giọng nói.

Tống Cảnh Văn là thật hiếu kỳ, bình thường vị đại thiếu gia này đối với lĩnh vực này thế nhưng là cực kì không thèm để ý, tay lái phụ đều không cho người khác ngồi, chớ nói chi là phòng nghỉ chính mình, người ở trong đó rốt cuộc là nhân vật phương nào, muốn nói hai người không có gì quan hệ đặc thù Tống Cảnh Văn thật đúng là không tin.

"Em gái tôi." Lục Lệ Bắc hời hợt phun ra mấy chữ này, người đối diện lại là sợ ngây người.

Đem cái cằm của mình nhấc trở về, Tống Cảnh Văn thấp giọng nói, "Không phải đâu, ý nói đứa con gái riêng cũng là em gái của cậu?"

Lục Lệ Bắc nhìn Tống Cảnh Văn một cái.

Tống Cảnh Văn thấy cái ánh mắt này liền sợ, vội vàng sửa lời nói, "A, tôi nhớ được con bé tên Thiến Thiến đúng không."

Ánh mắt rơi vào trên người mang theo càng thêm tính lãnh ý thực chất, Tống Cảnh Văn cơ hồ muốn cho vị Lục đại thiếu đối diện một cái quỳ xuống, "Tôi có chỗ nào nói không đúng sao."

Tống Cảnh Văn suy nghĩ một chút nói, "Không phải tên Thiến Thiến sao, a, là cái tên Lục Thiến này có đúng không."

Đối phương ánh mắt thu về, một lần nữa thả lại trên văn bản tài liệu trên mặt bàn.

Tống Cảnh Văn buồn bực nói, "Hai người lúc nào quan hệ trở nên tốt như vậy?"

Lục Lệ Bắc tự tiếu phi tiếu nói, "Có cần tôi đem lộ trình mỗi ngày cũng chuẩn bị báo cáo cho cậu hay không."

Tống Cảnh Văn sờ lỗ mũi một cái nói, "Được rồi, không nói cái này, đêm nay đi Thịnh Huy, có đi hay không?"

Thịnh Huy là một nhà chỗ ăn chơi nổi danh nhất ở thành phố A, bên trong vô luận là kiến trúc hay là phục vụ cũng có thể làm cho khách hàng thể xác lẫn tinh thần đều hết sức vui vẻ, không riêng gì những công tử ca phú gia thiên kim kia, ngay cả nói chuyện làm ăn người ta cũng thích tới chỗ này.

"Không đi." Lục Lệ Bắc cũng không ngẩng đầu lên.

Tống Cảnh Văn nói rõ ý đồ "Chờ đã, tôi không phải muốn để cậu cùng với tôi đi sống phóng túng nha, chủ yếu là tôi mới quen một vị khách hải ngoại, đối phương lai lịch không nhỏ, hơn nữa năm nay cũng có mục đích ở trong nước mở thị trường, vừa nghe nói tôi và cậu có quen biết, liền muốn để cho tôi thành lập quan hệ, dù sao cậu tuyệt đối sẽ không ăn thiệt thòi."

Bình luận

Truyện đang đọc