MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Trầm Mộc Bạch vô ý thức lui về sau, làm bộ bản thân nghe không hiểu, "Cái gì trốn đủ?"

An Tử Dục trầm thấp cười nói, "Lạc Lạc, tớ đã cho cậu thời gian."

Hắn hai con ngươi chăm chú nhìn chằm chằm qua, bên môi mỉm cười càng ngày càng ôn hòa, "Tớ mất đi kiên nhẫn."

Trầm Mộc Bạch lắp bắp "Cậu đừng làm loạn nha, mẹ tớ còn ở bên ngoài."

Trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ, An Tử Dục đem thiếu nữ ép ngã xuống giường.

Trầm Mộc Bạch bận tâm đến Tiêu Tuyết Tình bên ngoài, căn bản không dám phát ra động tĩnh, chỉ có thể bối rối nhỏ giọng nói, "Tử Dục, đừng làm rộn, tớ van cầu cậu."

An Tử Dục mắt sắc dần dần sâu, duỗi ra một cái tay bốc lên cái cằm thiếu nữ trắng nõn, ngữ khí mập mờ không rõ nói, "Lạc Lạc biết rõ ngày đó hôn cậu là người nào không?"

Trầm Mộc Bạch biết rõ hắn là cố ý nhấc lên chuyện này, dời ánh mắt, đem miệng ngậm chặt.

An Tử Dục khẽ cười "Cậu không đáp lời, tớ liền hôn."

Trầm Mộc Bạch trên mặt đỏ lên, vô cùng xấu hổ nói, "Cậu."

Thiếu nữ ngày thường đẹp mắt, trên mặt chụp lên một lớp đỏ choáng, càng làm cho người ta không thể chuyển dời ánh mắt, An Tử Dục yết hầu khẽ nhúc nhích, cúi thấp xuống đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cô, thanh âm khàn khàn nói, "Cậu có biết hay không bộ dáng bây giờ, sẽ chỉ làm tớ càng thêm muốn khi dễ cậu."

Trầm Mộc Bạch xấu hổ đến mức quả thực muốn chôn vào trong lòng đất, cô thấp giọng cầu khẩn nói, "Tử Dục, nhanh để cho tớ đứng lên, đợi chút nữa mẹ nhìn thấy làm sao bây giờ?"

An Tử Dục cười khẽ một tiếng, "Còn không thể."

Trầm Mộc Bạch kiên trì, đón ánh mắt của hắn nói, "Vậy cậu đến cùng muốn tớ làm thế nào?"

An Tử Dục nhìn chằm chằm cánh môi kiều nộn của cô, thấp giọng nói, "Lạc Lạc, cậu qua đây một chút."

Trầm Mộc Bạch bị hắn ép, lúc này làm sao nghe lời nói hắn.

An Tử Dục ngữ khí nguy hiểm "Lạc Lạc, đừng không nghe lời."

Trầm Mộc Bạch sợ, hiện tại tiểu nam chính đã hoàn toàn lật đổ bộ dáng trước kia, hơn nữa nghĩ đến chuyện phát sinh cách đây mấy ngày, cô liền không nhịn được muốn rời xa đối phương.

An Tử Dục rõ ràng cũng đã nhìn ra thiếu nữ là sợ hắn, nhưng nếu cũng đã xuyên phá, hắn sẽ khiến thiếu nữ không có bất kỳ cơ hội lùi bước.

Đem đối phương kéo vào ngực mình, An Tử Dục nắm được cái cằm thiếu nữ, không để ý cô giãy dụa, hôn xuống.

Trầm Mộc Bạch trong lòng lại sợ vừa vội, cô lo lắng làm ra động tĩnh đợi lát nữa Tiêu Tuyết Tình tiến đến làm sao bây giờ, chỉ có thể biên độ nhỏ kháng cự.

Điểm nhỏ này động tác An Tử Dục tự nhiên là dễ dàng chế trụ, một bên mút hôn cô, vừa dùng tay đè chặt gò má cô, dùng đầu lưỡi không ngừng phá quét lấy điểm mẫn cảm trong miệng cô.

Trầm Mộc Bạch đôi mắt hơi nước tràn lan, trong cổ họng phát ra trầm thấp tiếng nghẹn ngào.

An Tử Dục trong mắt lướt qua ý cười chế nhạo, nói khẽ, "Lạc Lạc thật khẩn trương."

Trầm Mộc Bạch trừng mắt liếc hắn một cái, thật vất vả thở dốc một hơi, "Cậu đủ rồi đó!"

An Tử Dục liếm đi nước đọng bên môi cô, giọng khàn khàn nói, "Lạc Lạc bên trong thật là ấm áp, rất ngọt."

Trầm Mộc Bạch bị hắn nói đến mặt đỏ tới mang tai, nhịn không được quay mặt đi chỗ khác.

An Tử Dục con ngươi xinh đẹp cong cong, ngữ khí vui vẻ nói, "Lạc Lạc thẹn thùng, thật là dễ nhìn."

Trầm Mộc Bạch không thể nhịn được nữa đẩy hắn một cái, "Mau dậy đi!"

Thiếu nữ cường độ căn bản rung chuyển không mảy may bản thân, An Tử Dục đè lại cái ót cô, thấp giọng cười khẽ, "Một lần nữa có được hay không?"

Không được lời nói còn chưa kịp từ trong cổ họng phun ra, đối phương môi lần nữa đè ép xuống, khoang miệng bị quét sạch.

Bình luận

Truyện đang đọc