MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Hà Duy nhẹ gật đầu, "Không làm cũng tốt." Hà Duy nhìn về phía mấy người nói, "Vừa rồi tôi lên đi nhìn một chút, trừ bỏ trấn an cảm xúc fans hâm mộ. Còn biết tối hôm qua trước khi chúng ta bị tắt trực tiếp, một mực đang lặp lại cái trò chơi này, cũng không có cái gì dị thường, thẳng đến tắt trực tiếp."

La Phục Sinh lòng có chút không yên, lung tung nhẹ gật đầu.

Hà Duy thở dài một hơi, khoác lên bả vai La Phục Sinh, "Bất quá tối hôm qua chia đều tiền đoán chừng có không ít, hẳn là đủ bà ngoại cậu giải phẫu."

"Cảm ơn." Nói đến đây, La Phục Sinh sắc mặt nhìn mới tốt lên một tí, lại với bọn họ nói cám ơn liên tục mấy lần.

Trầm Mộc Bạch chần chừ một lúc, vẫn là ngầm nói cho đối phương biết.

Cô thời điểm đêm qua, nhìn thấy phía sau có La Phục Sinh đồ vật, Bạch Lỵ Lỵ nói chuyện, nói không chừng là thật.

La Phục Sinh một hồi lâu, mới trả lời cô.

Cảm ơn, tôi đã biết, tôi sẽ chú ý. Tiểu Đào Khí, nếu là không có cô, chúng ta đại khái liền thực không về được.

Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, đây đều là công lao của Ninh Tích.

Có thể là bởi vì tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, lại bị kinh sợ, cô hôm nay cả ngày đều ngủ không được ngon giấc.

Nhịn không được ngáp một cái.

Ngơ ngơ ngác ngác đi học.

"Tôi có thể ngồi có ở bên cạnh cậu không?" Thanh âm một người nam sinh truyền đến.

Trầm Mộc Bạch có chút mê mang nhìn lại.

Đối phương nở nụ cười, hướng bạn cô cười cười.

Trầm Mộc Bạch lòng có chút không yên nhẹ gật đầu, buồn ngủ chết.

"Cậu tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Nam sinh ngồi vào bên cạnh cô, hỏi thăm một câu.

Trầm Mộc Bạch tiếp tục gật đầu.

Có lẽ là nhìn ra tâm tư cô đang trên trời, nam sinh lời nói ít một chút.

Một hồi lâu, nam sinh đột nhiên đứng dậy.

Bị giáo sư điểm danh.

"Vị bạn học này, em là hướng tiết tôi có ý kiến gì sao?"

Nam sinh khuôn mặt trắng bên trong mang đen, còn mơ hồ có chút vẻ sợ hãi, lắc đầu, "Em em không có."

Mà ở thời điểm giáo sư xoay người sang chỗ khác, nam sinh lại vội vàng hấp tấp thu dọn đồ đạc vụng trộm rời đi.

Trầm Mộc Bạch, "?"

Giữa trưa, căng tin kín người hết chỗ.

Cô xếp hàng lấy, thời điểm đến bản thân, người phía sau làm ồn, "Chớ đẩy chớ đẩy."

Trầm Mộc Bạch không có nhìn, cô đang cùng dì nói chuyện.

Cũng không có chú ý tới, một người nam sinh kém chút đụng vào trên người cô, sau đó bị cái đồ gì giống như bắn ra.

Cầm đồ ăn, xoay người, liền thấy mấy cái nam sinh sắc mặt cổ quái nhìn lại.

Trầm Mộc Bạch lộ ra thần sắc mờ mịt.

Cô cũng không để ý, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống. Đúng lúc, đối diện có hai tên nam sinh đang nói chuyện, "Ai, nhìn đối diện, tựa như là học tỷ của chúng ta."

"Thật xinh đẹp, tôi trước kia thế nào không phát hiện cái học tỷ này."

"So giáo hoa sát vách còn đẹp hơn, chụp kiểu ảnh, sau đó để lên, khẳng định có người biết tư liệu."

Trầm Mộc Bạch nhìn sang, "Bạn học, không thông qua người khác cho phép liền chụp ảnh chụp người khác, là chuyện rất không lễ phép."

Hai nam sinh không nghĩ tới cô lại đột nhiên nhìn qua, thần sắc kinh ngạc, ngay sau đó cười hì hì nói, "Học tỷ, chị tên gì nha?"

Trầm Mộc Bạch không để ý tới, cúi đầu ăn cơm.

Trong đó một cái nam sinh chưa từ bỏ ý định, vụng trộm lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm ảnh chụp.

Sau đó cúi đầu xuống, lập tức ngây dại, "Cái tình huống gì?"

Một người khác tiến tới, cũng ngốc, "Thế nào là một mảnh màu đen?"

Bọn họ chưa từ bỏ ý định, lại tìm đúng góc độ, chụp xong mấy tấm. Hoặc là mười điểm mơ hồ không rõ ràng, hoặc là chính là trắng xóa hoàn toàn, hoặc là màu đen.

Bình luận

Truyện đang đọc