MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Cô không có chú ý tới, Quân Cửu Lăng ở sau lưng, cứ như vậy một mực nhìn chăm chú cô rời đi, thẳng đến biến mất không thấy gì nữa.

Về tới căn phòng nhỏ của chính mình, Trầm Mộc Bạch dính giường không một phút đồng hồ liền ngủ như chết.

Buổi sáng trời còn chưa sáng, ncô liền bị kéo lên.

Ngáp liên tiếp mấy cái, Trầm Mộc Bạch chậm rãi ở trong phòng bếp vội vàng, Hữu Nhất ở một bên một mặt hồ nghi nhìn đáy mắt xanh đen của cô, mở miệng nói, "Thúy Hoa, ngươi tối hôm qua đi đâu?"

Trầm Mộc Bạch nghe lời này một cái, vội vàng giật cả mình, phàn nàn nói, "Tối hôm qua trong phòng có một con chuột, ta bị nó phiền đến không ngủ được."

Hữu Nhất ồ một tiếng, ném cho cô một bình thuốc, "Cầm lấy đi."

Trầm Mộc Bạch tiếp nhận thuốc, nghi ngờ nói, "Đây là cái gì?"

Hữu Nhất liếc cô một cái, "Đương nhiên là dùng để giết chuột."

Trầm Mộc Bạch có chút cảm động nói, "Cảm ơn."

Hữu Nhất như tên trộm nhích tới gần, thấp giọng nói, "Không cần cám ơn, chỉ cần hôm nay ngươi vụng trộm làm cho một mình ta gà ăn mày là được rồi."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Đem cảm động của ta trả lại cho ta.

Trừ bỏ mấy người Vũ Nhị, những đường chủ các trưởng lão khác chắc là sẽ không đến phòng bếp loại địa phương nhỏ này, dù cho Trầm Mộc Bạch nấu cơm ăn rất ngon, nhưng là đám kia sĩ diện sẽ chỉ bảo thủ hạ mình sáng sớm ở trong phòng bếp bảo vệ.

Cho nên, chỉ có Hữu Nhất mấy người dứt bỏ mặt mũi sẽ đích thân tới.

Ăn cháo thịt nạc còn có bánh bao thịt, Hữu Nhất quai hàm phình lên, ".. Đợi chút nữa còn phải gọi giáo chủ rời giường."

Bầu không khí có trong nháy mắt yên lặng, ngay cả Vũ Nhị tay nắm tỏi đều run lên.

Tả Nhất mặc dù cũng dừng lại động tác ăn, nhưng trên mặt vẫn là duy trì lấy thần sắc mười điểm tỉnh táo.

"Ăn cơm trước."

Trầm Mộc Bạch không khỏi sinh ra một chút lòng hiếu kỳ, nhưng cô là một người mới tới, không tiện hỏi cái gì, chỉ có thể yên lặng đem nghi vấn nuốt xuống, im lặng ăn cơm của bản thân.

Vân Nương đi ra đánh vỡ bầu không khí cứng ngắc nói, "Ăn cơm trước, có chuyện gì đợi lát nữa lại nói."

Rốt cục ăn cơm xong, Trầm Mộc Bạch đứng lên lau miệng nói, "Ta đi trước."

"Chờ chút." Vân Nương gọi cô lại.

Trầm Mộc Bạch quay đầu.

Vân Nương nói với cô:

"Thúy Hoa, ngươi chờ chút đi theo chúng ta cùng đi một chỗ nha."

Đang tại vùi đầu húp cháo Hữu Nhất nghe vậy ngẩng đầu, do dự nói, "Vân Nương, như vậy không tốt đâu."

Ngay cả Vũ Nhị cũng quăng tới ánh mắt kỳ quái.

"Tam đường chủ, nàng có thể làm gì?"

Tả Nhất không nói chuyện.

Vân Nương cười cười, "Nàng nha, cũng nên thử xem mới biết được."

Trầm Mộc Bạch nghe được như lọt vào trong sương mù.

Đã ăn xong điểm tâm, mấy người hướng về phòng ở của giáo chủ đi đến.

Thời điểm ở phía trước phòng cùng ngừng lại.

Trầm Mộc Bạch thấy vậy một mặt mơ màng, ngay sau đó cô liền thấy mấy người hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu ra quyền.

Không biết tốt cuộc là tình huống như thế nào, Hữu Nhất một mặt khổ sở đi tới, sau đó gõ cửa một cái, tiến vào.

Không chờ một lúc thời gian, một bóng người bay ra, cuối cùng bịch rơi trên mặt đất, khóe miệng tràn ra một tia tơ máu, ".. Ta tận lực."

Tả Nhất trầm mặc cho ném dược cho hắn ta.

Làm xong một loạt động tác này, trừ bỏ Hữu Nhất nằm trên mặt đất, Vân Nương mấy người lại tiếp tục ra quyền.

Lần này người thua là Vũ Nhị, Vân Nương trầm mặc một cái chớp mắt nói, "Vũ Nhị, ta nhớ được ngươi buổi sáng giống như ăn tỏi."

Vũ Nhị không có ý tứ thổi khẩu khí, "Cũng chưa ăn bao nhiêu."

Tả Nhất trầm giọng nói, "Bảo trọng."

Sau đó Vũ Nhị tiến vào, lần này so Hữu Nhất bay ra ngoài thời gian còn nhanh hơn một nửa, từ trong miệng phun ra một ngụm máu, hắn ta ủy ủy khuất khuất nói, "Ta rõ ràng đều cách giáo chủ xa hơn một mét."

Ngay sau đó thuần thục từ trong áo móc ra một bình thuốc, ăn mấy viên xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc