MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Trần Gia Huy trong mắt mấy người xuất hiện trào phúng cùng thần sắc khinh thường, chỉ là thấy mục tiêu đã đạt thành, liền cười ha hả nói, "Chuyện kia vậy cứ quyết định thế đi."

"Nhớ kỹ, chúng ta là người trên một cái thuyền."

Kiểm tra ngày đó, mấy người vị trí ở ngay trước sau bên trái Tả Ngộ, mà Đỗ Dao là ngồi ở bên phải hắn.

"Thầy ơi, em nhìn thấy Tả Ngộ gian lận." Chu Hạo uể oải nhấc tay nói.

"Em cũng nhìn thấy." Trần Gia Huy theo sát sau đó.

Trên bục giáo viên có chút nhíu mày, đi xuống dò xét hai người một chút, nhìn nhìn Tả Ngộ đang cúi đầu làm bài thi, mở miệng nói, "Chứng cớ đâu."

Giữa lông mày giáo viên tràn đầy bất mãn đối với hai người, nhận định mấy cái nam sinh không chịu học hành này chính là tới quấy rối.

Hà Đại Vĩ nhấc tay nói, "Thầy, thầy sẽ không phải cho là chúng em đang gạt người đi, em tận mắt thấy Tả Ngộ lúc thầy xoay người, đem đáp án nuốt vào trong bụng. Thầy sẽ không bởi vì chúng em thành tích không tốt, mà đổi thành có thành kiến?"

"Thầy, vô luận thầy có tin không, chúng em đều là nhìn thấy." Chu Hạo nói.

Lão sư khẽ nhíu mày, cúi đầu hỏi Tả Ngộ, "Bọn họ nói cũng là thật sao?"

Nam sinh tóc đen có chút lộn xộn ngửa mặt lên, cặp con mắt đen kịt không có chút nào chấn động, ngay cả ngữ khí cũng là bình thản đến không có cái gì chập trùng, "Giả."

"Tôi biết cậu thành tích tốt, nhưng cuộc thi lần này quan trọng như vậy, ai biết cậu có bắt đầu tâm tư khác hay không." Trần Gia Huy cười lạnh một tiếng nói.

"Thật không tốt, tôi thành tích mặc dù không tốt, nhưng là đối với loại gian lận như cậu không chịu thừa nhận, học sinh khá giỏi thế nhưng là khinh bỉ vô cùng." Chu Hạo xoay vòng bút trong tay, nhìn qua nói, "Thầy, thầy không tin lời của chúng em nói vậy cũng không có cách nào nha có phải hay không."

Hà Đại Vĩ không để lại dấu vết nhìn thoáng qua Đỗ Dao phía bên phải Tả Ngộ.

Đỗ Dao đang cúi đầu, nắm thật chặt bút trong tay.

Chu Hạo làm bộ yết hầu khó chịu khục một tiếng.

"Thầy." Đối phương cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, cắn môi nhìn thoáng qua Tả Ngộ, rất nhanh liền lại rủ xuống đôi mắt, "Em nhìn thấy."

Lời nói mấy người Trần Gia Huy có thể không thể tin, nhưng Đỗ Dao lại là học sinh tốt an phận.

Người giáo viên này có chút cau mày nói, "Em nói là thật? Em thực nhìn thấy Tả Ngộ hắn đem đáp án nuốt mất?"

Đỗ Dao nhẹ gật đầu.

Lão sư nhíu mày một cái, đối với Tả Ngộ nói, "Em theo tôi đi ra một chuyến."

Trần Gia Huy mấy người hai mặt nhìn nhau một chút, ở trong mắt lẫn nhau nhìn thấy thần sắc đắc ý.

Trầm Mộc Bạch đứng xem hết thảy, trong lòng ẩn ẩn trồi lên một cỗ phẫn nộ không nói nên lời.

Tức giận cách làm cùng tâm tư ác độc của mấy người này.

Tức giận Tả Ngộ phảng phất tính tình như nước đọng.

Phát triển tiếp theo chính là còn chờ điều tra xem xét, nhưng không thể phủ nhận là lời nói của Đỗ Dao có tác dụng rất lớn.

Tả Ngộ tính tình vốn là tương đối quái gở quái dị, từ trước đến nay độc lai độc vãng, bình thường cũng không thích tham gia hoạt động lớp, cho dù giáo viên khuyên bảo nhiều lần thậm chí đi thăm hỏi các gia đình cũng không có đưa đến mảy may hiệu quả.

Lòng người cũng là hơi dài, trừ bỏ một giáo viên biết rõ tình huống cụ thể nhà hắn lại không làm gì, còn lại đều không thể tránh né bắt đầu một chút ý nghĩ vi diệu.

Tả Ngộ từ trong văn phòng đi ra, trên mặt hắn không có chút nào biểu lộ, không có thất vọng, không có thương tâm, phảng phất đối với đây hết thảy chuyện phát sinh đều thờ ơ.

Trầm Mộc Bạch đi theo phía sau hắn.

Tả Ngộ ngừng lại, quay đầu nhìn nhìn thoáng qua nơi này, trong mắt đen nhánh thẳng thắn nhìn chằm chằm nơi này.

Có tr\ong nháy mắt, cô thậm chí cho rằng Tả Ngộ là đang nhìn cô.

Bình luận

Truyện đang đọc