MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

"Ta xin lỗi em." Vương tử anh tuấn nâng lên gò má cô, ngữ khí ôn nhu nói.

Trong đôi mắt bích sắc của hắn lộ ra ánh sáng, phản chiếu ra da thịt Trầm Mộc Bạch trong trắng thấu phấn, lòng bàn tay tinh tế vuốt lấy, sau đó đem môi che xuống.

Thiếu nữ cái cằm có chút ngẩng, bất lực tiếp nhận cái hôn này mang theo lưu luyến mà triền miên nhiệt tình.

Yalos biết rõ điểm mẫn cảm của cô, không biết hối cải lặp đi lặp lại tái diễn hắn ác liệt.

Miệng lưỡi giao nhau, nước đọng mập mờ theo khóe môi trượt xuống.

Sau đó bị đối phương từng cái liếm mút sạch.

Không biết qua bao lâu, đuôi cá lam sắc biến trở về bộ dáng chân, Vương tử điện hạ anh tuấn lúc này mới thả thiếu nữ trong ngực, thanh âm khàn khàn nói, "Ellie, đừng để ta chờ quá lâu."

Trầm Mộc Bạch phảng phất tinh thần ô nhiễm một dạng bất lực nằm ở trên giường, giống cá chết một dạng.

Một ngày ba bữa cũng là cùng Vương tử cùng một chỗ hưởng thụ.

Yalos tựa hồ cũng không muốn cô và người khác tiếp xúc quá nhiều, liền xem như có thị nữ tiến đến, đối phương cũng là bộ dáng việc công công sự.

Trầm Mộc Bạch quả thực đều bị nghẹn thành cá ướp muối, nhàm chán chỉ có thể ăn đồ ăn hoặc là ở trong ao bơi lội.

Thời điểm cô ngủ mơ mơ màng màng cửa gian phòng bị người từ bên ngoài mở ra.

Trầm Mộc Bạch ngước mắt nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, ngay sau đó lại nhắm mắt lại.

Quả nhiên vô luận là ở cái quốc gia này, người cầm quyền cũng là bận tối mày tối mặt..

Bên tai truyền đến thanh âm tất tất tốt tốt.

Sau đó một bộ thân thể rực nóng kề sát tới, thực lực mạnh mẽ hai tay ôm cô.

Trầm Mộc Bạch có chút cuộn mình lên, ngáp một cái, không lại để ý.

"Ellie." Trong lời nói hơi có vẻ mỏi mệt vang lên, Yalos hôn rơi xuống bên trên vành tai cô, ngữ khí lại trở nên vui sướng lên, phảng phất vừa rồi chẳng qua là ảo giác của cô mà thôi, "Hôm nay ta cũng rất nhớ em."

Làm bộ không nghe thấy, Trầm Mộc Bạch cọ xát tơ lụa mềm mại, mí mắt kéo đứng thẳng xuống dưới.

"Lần kia tại trong biển người cứu ta là em đi." Yalos nắm chặt hai tay, khẽ cắn lỗ tai cô, "Ellie, ta tin tưởng trực giác của ta."

Vốn còn đang buồn ngủ bị câu nói này tách ra đến không còn một mảnh, cô đột nhiên mở to mắt.

Mặc dù Vương tử đã biết sự thật cô là Mỹ nhân ngư, nhưng vì sao nhất định là cô cứu hắn.

"Còn nhớ rõ chúng ta thời điểm ở trên chợ gặp nhau sao?" Yalos trầm thấp cười một tiếng, "Ta cuối cùng cảm thấy em cho ta một loại cảm giác quen thuộc."

"Ta cảm thấy ta khi còn bé.. Nhìn thấy Mỹ nhân ngư kia nói không chừng cũng là em."

Trầm Mộc Bạch trầm mặc xuống, xoay người, đánh lấy thủ thế hỏi thăm.

Khi còn bé Mỹ nhân ngư kia?

Yalos đôi mắt bích sắc nhìn chằm chằm cô "Ta khi còn bé gặp qua một Mỹ nhân ngư màu lam, cô ấy rất đáng yêu, cũng rất xinh đẹp, mặc dù có chút không nhớ rõ, nhưng là cứ cảm thấy đó là Ellie."

Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, tin ngươi chuyện ma quỷ.

Cii chỉ coi là Yalos lừa gạt cô, lại xoay người sang chỗ khác, dụi dụi con mắt.

Bởi vì quay lưng lại, cho nên cô cũng không có nhìn thấy nụ cười trên mặt Yalos toàn bộ tán đi, chỉ để lại hoàn toàn lạnh lẽo, mắt sắc hoàn toàn là ảm đạm.

Sau đó khóe môi nhấc lên một đường nhỏ không thể thấy ý cười.

Trầm Mộc Bạch lâm vào trong mộng cuối cùng cảm nhận được là, Yalos hai tay cơ hồ muốn đem cô ôm thở không nổi.

"Ellie.. Không để ở trong lòng.. Ta rất vui vẻ."

Từng đợt từng đợt lời nói truyền đến, cô muốn cẩn thận nghe rõ ràng, nhưng là mí mắt quá mức gánh nặng, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Cái gì không có để ở trong lòng, Yalos lại nói cái gì?

Vì sao cô một câu cũng nghe không hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc