MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Trầm Mộc Bạch quả thực muốn chửi má nó, cô thấy đối phương không ăn cái bộ này, liền muốn đi vòng qua.

"Đừng dọa hỏng tiểu bảo bối của tao." Sau lưng truyền đến một thanh âm, ánh mắt nóng bỏng rơi qua.

Không có biện pháp, Trầm Mộc Bạch chỉ có thể nhắm mắt lại, cùng lắm thì cô thời khắc mấu chốt lại rời khỏi thế giới tinh thần của Hạ Trạch Vũ, cô cũng không tin, không có một nơi nào là bình thường.

Nam nhân tóc vàng hướng về cô đi tới, hắn ta con ngươi mang theo chút bụi, giống con độc xà một dạng ánh mắt dính chặt ác tâm, nhất là hình xăm trên hai tay làm cho ánh mắt người ta cực kỳ không thích ứng, lộ ra cả người rất có lực công kích cùng lực phá hoại.

Nếu như nói Hạ Trạch Vũ làm cho cô phát sợ muốn thoát đi, như vậy người trước mắt này cho cô cảm giác chính là muốn tránh đến xa xa, loại giấu giếm ác ý kia không phải thuần túy, mà là chứa thâm ý không rõ.

Trầm Mộc Bạch cảm thấy rất không thoải mái, cô tình nguyện ở bên người Hạ Trạch Vũ, cũng không muốn ở dưới mắt người này ở lâu một giây, "Xin hỏi anh có chuyện gì không?"

"Ha ha tiểu bảo bối, cậu thật là đáng yêu, tôi rất lâu chưa thấy qua con mồi giống cậu đáng yêu như vậy." Rohans câu môi nói, nhìn từ xa còn không có cái cảm thấy gì, hiện tại xem ra, hắn ta nhìn trúng con mồi mới làn da thoạt nhìn là bóng loáng như vậy, thế là ánh mắt trở nên càng thêm nóng bỏng.

Trầm Mộc Bạch cũng không phải người chết, tự nhiên nhìn ra được hắn ta là cái ý đồ gì, chịu đựng cảm giác muốn buồn nôn nói, "Thật ngại quá, tôi còn có việc đi trước."

Không đợi Rohans có động tác gì, người bên cạnh nhưng lại động thủ cản lại cô.

Phạm nhân khu A đã sớm chú ý tới nơi này, không khỏi khẽ nhíu mày lên.

"Rohans này không khỏi cũng quá khoa trương đi, lại muốn đối với người Hạ Trạch Vũ coi trọng xuất thủ."

"Tôi nghe nói hắn ta hai tháng này đánh phạm nhân cho tàn phế nói ít cũng có mười người, không biết hắn ta và Hạ Trạch Vũ so ra, người nào lợi hại hơn."

* * *

Bọn họ nói chuyện tự nhiên rơi xuống trong tai Rohans, hắn ta có chút kinh ngạc nhíu mày, "A? Cậu chính là người mới Hạ Trạch Vũ coi trọng kia?"

Ngay thời điểm Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm đối phương tối thiểu sẽ khiêm tốn một chút, nam nhân tóc vàng có chút hăng hái sờ soạng một cái nói, "Nhìn đến chúng ta khẩu vị là rất là tương tự đâu."

Một bên nam nhân có chút chần chờ nói, "Anh La."

Rohans không có để ý tới người này, tiếp tục cười tủm tỉm nói, "Tiểu bảo bối, cậu đừng khẩn trương như vậy, tôi liền chỉ là muốn cùng cậu kết giao bằng hữu mà thôi, cậu sẽ không phải là không muốn nhìn mặt mũi tôi đi."

Hắn ta tự tay mới vừa đụng phải tay người trước mặt này, bên tai khẽ động, nghiêng người mau tránh ra một lần, một hòn đá lăn xuống ở phía trước, trên mặt đất phủi ra một đường dấu vết mờ mờ, bụi đất bay lên.

Nhưng hắn ta không nghĩ tới là sẽ có viên thứ hai, vừa vặn sát qua gương mặt, cảm giác nóng bỏng chỉ một thoáng theo thần kinh hơi mạt truyền đến.

Rohans sờ sờ gò má, xúc giác dính chặt làm cho trong con ngươi màu xám nhạt của hắn ta có đồ vật chợt lóe lên, ngay sau đó nhìn về nam nhân phía trước đi tới, cười cười nói, "Cửu ngưỡng đại danh, vương khu A.. Hạ Trạch Vũ có đúng không?"

Nam nhân tóc đen hơi lộn xộn liền ánh mắt dư thừa cũng không cho hắn ta một cái, ngữ khí thản nhiên nói, "Đừng đụng vào cậu ấy."

Sau đó kéo qua người đứng tại chỗ ngây ngốc ngây ngốc, hừm.. một tiếng, có chút khó chịu vỗ đầu cô một cái.

Trầm Mộc Bạch lấy lại tinh thần, nói thực, nơi xa như vậy, Hạ Trạch Vũ đến tột cùng là làm sao làm được, có chút quá mức chấn kinh, đến mức đầu bị đập một lần đều không ý thức không để ý đến.

Bình luận

Truyện đang đọc