MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Không nghe được hệ thống đáp lại, Trầm Mộc Bạch ủy khuất nói, "Ngươi không an ủi ta còn chưa tính, hiện tại ngay cả lời cũng không muốn nói với ta, ngươi cái hệ thống này để làm gì nha?"

Hệ thống lạnh lùng "Hệ thống chúng tôi nói chuyện nguyên bản còn cần dùng tích phân."

Trầm Mộc Bạch, ".. A, vậy ngươi đừng nói nữa."

Hệ thống, "..."

Không một người nói chuyện cũng không hệ thống nói chuyện Trầm Mộc Bạch trở lại cung điện, một mặt u oán hướng về phía ma gương nói, "Ma gương ma gương, tối nay ăn cái gì?"

Ma gương run lẩy bẩy nói, "Thưa Vương hậu, hôm nay bữa tối là pho mát dăm bông gà rán, canh bí đỏ.."

Sau khi nghe xong tên món ăn bữa tối sẽ ăn, Trầm Mộc Bạch vui vẻ rất nhiều. Cô nhìn khuôn mặt bên trong ma gương phản chiếu ra, đột nhiên cảm thấy nguyên chủ cùng công chúa Bạch Tuyết khuôn mặt có ba phần tương tự.

Cái này trùng hợp để cho cô không khỏi bắt đầu một ý niệm trong đầu, Bạch Tuyết kế thừa mỹ mạo của mẹ đẻ, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, hơn nữa hai người cũng là rất giống nhau. Quốc vương sẽ không phải đem nguyên chủ xem như thế thân rồi nha, dù sao hắn vì Vương hậu tiền nhiệm 10 năm đều không nghĩ tới suy nghĩ cưới vợ.

Nhưng nếu như Quốc vương thực sự yêu Vương hậu tiền nhiệm sâu như vậy, vì sao lại đối với con gái ruột của mình lãnh đạm như vậy, thậm chí có thể nói là hờ hững.

Trầm Mộc Bạch nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không có một tia đầu mối, cô hoài nghi nói, "Hệ thống, ngươi sẽ không phải là đang lừa ta đi, cái thế giới này cũng quá không phù hợp lẽ thường."

Hệ thống "Mỗi cái thế giới vận mệnh nhân vật chính sụp đổ lien lụy đến những nhân tố khác cũng khác nhau, gây nên phản ứng cũng khác biệt, hệ thống chúng ta chỉ phụ trách đề ra nhiệm vụ, còn lại chính là việc của nhiệm vụ giả các cô."

Trầm Mộc Bạch, ".. Xem như ngươi lợi hại."

Thời điểm đến bữa tối, Trầm Mộc Bạch sau khi ăn một chút liền không có khẩu vị, toàn cảm thấy không có nổi một chút sức lực. Bò đến bên trên giường lớn mềm mại, mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, bản thân giống như ngã bệnh.

Mơ mơ màng màng ngủ một giấc tới hừng sáng, Trầm Mộc Bạch mơ mơ hồ hồ nghe được một thanh âm trầm thấp nam nưc khó phân biệt ".. Ngươi tối hôm qua làm sao không có nói cho ta?"

Về sau chính là Bích Lệ Ti hạ thấp âm thanh "Bẩm điện hạ, Vương hậu làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn như thế, Bích Lệ Ti không dám quấy nhiễu." Trong giọng nói là khiêm tốn ở trước mặt nàng chưa bao giờ có, thậm chí mang theo từng tia kinh hoàng không dễ dàng phát giác.

Từng đợt từng đợt nội dung cuộc nói chuyện để cho Trầm Mộc Bạch nghiêng tai nghe rõ ràng, nhưng đầu hỗn loạn khiến cô lại một lần nữa mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Không biết lúc nào, cái trán nóng hổi bị một đồ vật lành lạnh bao trùm lên, bên tai truyền đến một đường lời nói nhẹ nhàng nhu nhu, "Mẫu hậu.."

Trầm Mộc Bạch ráng chống đỡ mở mắt, thấy được công chúa Bạch Tuyết ngồi ở một bên nhìn cô.

Nhìn thấy cô tỉnh lại, Bạch Tuyết trên mặt lộ ra một nụ cười mừng rỡ, lông mi dài mà dày dưới con ngươi là quan tâm cùng lo lắng không che giấu chút nào, "Mẫu hậu cảm thấy thế nào?"

Trầm Mộc Bạch nháy nháy mắt, ".. Ta có chút đói bụng."

Trong đáy mắt hiện ra nụ cười lạnh nhạt, Bạch Tuyết hơi nhếch khóe môi đỏ thẫm lên, không hề chớp mắt nhìn người trước mặt, "Ta đi vì mẫu hậu chuẩn bị bữa sáng."

Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu, sau khi đối phương rời đi cung điện, sờ trán một cái nói, "Hệ thống, ta thế vì sao đột nhiên ngã bệnh?"

Hệ thống "Cô khuya ngày hôm trước đá chăn mền."

Trầm Mộc Bạch không tin, nói, "Ta làm sao lại đá chăn mền?"

Hệ thống ở trong đầu cô phát hình ghi chép.

Trầm Mộc Bạch không nói, yên lặng cắn cắn góc chăn, nước mắt lưng tròng không muốn đối mặt hiện thực.

Bình luận

Truyện đang đọc