MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Vang lên bên tai tiếng súng, cô cơ hồ là vô ý thức nhắm mắt lại, sợ mình nhìn thấy cảnh tượng máu tươi văng khắp nơi.

Thẳng đến gần đấy truyền đến tiếng bước chân xột xoạt, có người nhích tới gần, "Lona tiểu thư, ngài không có sao chứ."

Trầm Mộc Bạch mở ra một đường nhỏ, thời điểm lọt vào trong tầm mắt là tài xế sắc mặt tái nhợt bị trong đó một cái đại hán áo đen từ trên ghế lái kéo xuống, đi đứng không bị khống chế khẽ run.

Rozelle quay đầu, dùng giọng nói áy náy, "Xin lỗi, để cho ngài bị sợ hãi."

Mà miếng kính chắn gió kia thình lình xuất hiện một vết lủng chung quanh chia năm xẻ bảy.

Trầm Mộc Bạch cũng không cho rằng là đối phương lệch tay, cho nên là vì cái gì?

"Không có việc gì." Cô thở một hơi, hướng về người bên ngoài nhìn lại.

Đối phương nhẹ gật đầu, "Là chúng ta sơ sót, ta lập tức phái một cỗ xe tới đón ngài. Chuyện này đã thông báo qua tiên sinh, xin ngài hôm nay về chủ trạch trước."

Phát sinh chuyện nguy hiểm như vậy, Trầm Mộc Bạch cũng không tâm tư gì đi học, thế là đáp lại nói, "Được, làm phiền."

Bởi vì suy nghĩ hỗn loạn, cô không có chú ý tới người an bài tại chỗ tối bên người cô, hôm nay lúc xuất hiện có chút trì hoãn.

Xe rất nhanh đi tới, Rozelle hộ tống cô đi lên, trên mặt không có nửa điểm thần sắc, cụp đôi mắt xuống, ai cũng thấy không rõ lắm cảm xúc trong mắt của hắn.

"Ngươi lại suy nghĩ gì?" Trầm Mộc Bạch nhịn không được mở miệng hỏi thăm một câu.

Nam nhân quay đầu, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên mặt cô, ngữ khí bình tĩnh nói, "Ta đang suy nghĩ chuyện vừa rồi."

".. Có phải cảm thấy đi theo bên cạnh ta quá nguy hiểm hay không?" Trầm Mộc Bạch có chút lúng túng nói.

Dù sao tùy thời tùy chỗ đều có nguy cơ nổ tung não, dù trên người ai đều sẽ nơm nớp lo sợ đi.

Cô có thể làm sao, cô cũng rất tuyệt vọng nha.

Rõ ràng chỉ là muốn làm phú nhị đại đơn giản, hiện tại không chỉ phải học được kế thừa gia nghiệp, còn muốn lo lắng cho mình có thể đột nhiên liền chó mang hay không.

"Mệnh ta là của ngài." Rozelle ánh mắt rủ xuống ở trong mắt cô, môi mỏng khẽ mở, "Mệnh ngài, ta thề sống chết hộ vệ."

Rõ ràng đối phương thời điểm nói câu nói này, cũng không có đem tay để tại chính trái tim, nhưng là Trầm Mộc Bạch tự dưng cảm thấy đối phương đã đem bản thân trung thành kính dâng đến trước mặt mình.

Nếu không cảm động là giả, cô nghiêm túc nhìn Rozelle nói, "Cám ơn ngươi."

"Ngài không cần nói lời cảm tạ." Rozelle đột nhiên vươn tay, hướng cô duỗi tới.

Trầm Mộc Bạch có chút không hiểu, theo ánh mắt nhìn lại.

Đối phương dắt tay cô, cụp đôi mắt xuống, "Ngài bị thương."

Trầm Mộc Bạch lúc này mới chú ý tới chỗ mu bàn tay mình bị rách ít da, mặc dù không có đổ máu, nhưng là bởi vì da thịt quá mức trắng tuyết, mà lộ ra có chút chói mắt.

"Là ta không có chiếu cố ngài tốt." Rozelle tiếng nói bình tĩnh nói, ngay sau đó không biết từ nơi nào lấy ra vật dụng chữa bệnh, có chút cúi đầu xuống, "Thất lễ."

Hắn tay thon dài khớp xương rõ ràng đưa tay cô nâng lên, sau đó động tác cẩn thận khử trùng, thoa thuốc, cuối cùng ngửa mặt lên nói, "Lần sau, ta sẽ không lại để cho ngài bị thương."

Trầm Mộc Bạch cơ hồ là có chút ngây ngốc nhìn hắn một loạt động tác này, sau đó hoàn hồn nói, "Ta không có quý giá như vậy, ngươi không cần dạng này."

Rozelle buông tay cô xuống, ngữ khí đạm mạc nói, "Ngài là tất cả sứ mệnh của ta."

Trầm Mộc Bạch há hốc mồm, vẫn là không có đem câu nói kia nói ra.

Cô muốn hỏi nam chính, có phải bởi vì ta đem ngươi mua lại mới có thể đối với ta như vậy hay không? Bởi vì ta là chủ nhân ngươi?

Nhưng là nghĩ lại, lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, bọn họ mới ở chung một hai tháng, nói có cảm tình cũng quá mức thiên phương dạ đàm.

* * *

Chuyện là sau vài ngày thì em lap của ta lại trở về với ta rồi mọi người ạ.

Từ mai sẽ up truyện như bình thường nhé.

Cảm ơn mọi người ủng hộ ta nha. ❤️

Mãi yêu❤️❤️

Bình luận

Truyện đang đọc