MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Trầm Mộc Bạch nghe không rõ ràng, nhỏ giọng hỏi nữa một lần.

An Tử Dục cho là cô cố ý, thở phì phì phồng má trong lòng ủy khuất nghĩ, cô thực sự là quá đáng ghét.

Trầm Mộc Bạch còn không biết mình lại bị chán ghét, thấy hắn không nói lời nào, thế là liền chậm rãi bò qua.

Cô đem mặt đưa tới, An Tử Dục đã nhận ra, vội vàng quay tới, hai đứa nhóc cái cằm cùng mặt va vào nhau.

Cặp mắt xinh đẹp to tròn chứa tràn đầy nước mắt, An Tử Dục bị đau dùng tay nhỏ bưng lấy cái cằm, miệng một xẹp, mắt thấy liền muốn khóc lên.

Trầm Mộc Bạch giật nảy mình, vội vàng che miệng hắn, "Xuỵt."

An Tử Dục ủy khuất chết rồi, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống, hắn muốn dùng tay hất ra, không nghĩ tới đối phương khí lực lớn vô cùng, trong lòng hắn càng thấy người này muốn khi dễ hắn, nước mắt rơi đến càng thêm lợi hại.

Trầm thấp tiếng ô ô vang lên, Trầm Mộc Bạch sợ tiếp tục như vậy sẽ khiến người lớn chú ý, vội vàng dụ dỗ nói, "Tử Dục không khóc, ngoan nha."

Tiểu hài tử thanh âm vốn là mềm nhu, còn mang theo thanh âm sữa không rõ.

An Tử Dục nghe đến, nhớ tới mẹ của mình, trong lòng càng thêm khổ sở ủy khuất, trong mắt túi nước mắt tích lũy càng nhiều.

Bao thích khóc rất khó dỗ, Trầm Mộc Bạch thay đổi biện pháp dỗ dành hắn, còn ăn nói khép nép xin lỗi, thổi đau nhức cho hắn.

An Tử Dục lúc này mới không khóc, dùng giọng mũi mang theo thanh âm sữa nhỏ giọng nói, "Tôi buồn ngủ."

Trầm Mộc Bạch "Vậy chúng ta ngủ đi."

An Tử Dục ngước mắt nhìn cô một cái, lông mi bên trên còn mang theo nước mắt, cái mũi hồng hồng, "Cậu, không cho phép tới đây."

Trầm Mộc Bạch nào dám gây với vị tiểu tổ tong này, vội vàng nói, "Được, tớ không đi qua." Cô vừa nói, một bên một lần nữa bò lại chỗ cũ.

An Tử Dục hài lòng, xoa xoa nước mắt, sau đó bám lấy chăn nhỏ, vẫn không quên đưa lưng về phía Trầm Mộc Bạch, lộ ra một cái đầu lông xù.

Trầm Mộc Bạch, "..."

A, tâm tính thiện lương mệt mỏi nha.

Nam chính nhỏ yếu ớt vô cùng, còn đặc biệt thích khóc, thích nhất cùng mẹ hắn nũng nịu, đây là Trầm Mộc Bạch đến nhà bọn hắn một đoạn thời gian kết luận được.

Cô vẫn là rất buồn rầu, làm như thế nào cùng đối phương tạo mối quan hệ, mỗi khi cô ý đồ tiếp cận, đối phương liền dùng cặp mắt xinh đẹp mắt to nhìn cô, bám ở mẹ hắn không buông tay, làm hại người lớn hai nhà vì thế dở khóc dở cười.

An Tử Dục rất thích Tiêu Tình Tuyết làm bánh ngọt, đây là một lần trong lúc nói chuyện phiếm, Chu Nhược Vân nói ra.

Hôm nay Tiêu Tuyết Tình cố ý làm một chút bánh kem dâu tây, bởi vì tiểu hài tử không nên ăn quá nhiều, Trầm Mộc Bạch cùng An Tử Dục đều chỉ có thể chia được một khối nhỏ.

An Tử Dục cầm khối bánh ngọt kia, miệng nhỏ cắn một chút, bơ dính vào một bên miệng, nổi bật lên hắn đặc biệt đáng yêu.

Mặc dù rất đáng yêu, còn rất yếu ớt, nhưng là An Tử Dục bề ngoài lại có thể khiến cho một đám người lớn tâm đều có thể hòa tan, mắt to xinh đẹp, lông mi vừa dài lại cong, khuôn mặt nhỏ bụ bẩm mười điểm đáng yêu thanh tú, đặc biệt là thanh âm, mềm nhu đến nãi thanh nãi khí.

Đây cũng là vì sao Trầm Mộc Bạch đối mặt nam chính nhỏ kiên nhẫn như vậy, dù sao hắn thật là đáng yêu, để cho người ta không nhẫn tâm trách cứ.

An Tử Dục tựa hồ rấ thích dâu tây bên trên bánh ngọt, Trầm Mộc Bạch phát hiện hắn tựa hồ rất nhanh liền ăn xong, đặc biệt cái miệng nhỏ ăn.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua dâu tây đỏ bên trên bánh ngọt bản thân, sau đó tới gần.

An Tử Dục ăn bánh ngọt, tâm tình rất tốt, nhìn thấy cô đi tới cũng sẽ không kháng cự, chỉ là nhìn thoáng qua lại cúi đầu, liếm liếm bơ trên tay nhỏ bé.

Bình luận

Truyện đang đọc