MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Dù sao đến lúc đó chỉ cần kéo dài thời gian chạy trốn là được rồi.

Vốn cho là đối phương nghe được câu này sẽ lập tức buông cô ra, ai biết chẳng những không có dấu vết buông ra, còn càng ôm càng chặt nói, "Không được."

Trầm Mộc Bạch, "..."

ahihi nha.

Dụ Cảnh Thần giọng khàn khàn nói, "Tôi rất nhớ em, để cho tôi im lặng ôm em một hồi."

Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, chỉ cần không nói chuyện động thủ là được rồi, cái khác tất cả đều dễ nói chuyện.

Nhưng về sau vẫn là chứng minh cô quá ngây thơ, khi toàn bộ người bị ôm lấy tiến vào phòng ngủ, Trầm Mộc Bạch cả khuôn mặt da đầu sắp nổ tung.

"Dụ Cảnh Thần, cậu đừng làm loạn."

Tiếng cười khẽ tê tê dại dại truyền vào trong lỗ tai, Dụ Cảnh Thần đưa cô cả người thả lên giường, sau đó áp xuống tới, ngăn chặn bờ môi cô, nhất cử đẩy ra sau đó chui vào, hôn đến Trầm Mộc Bạch toàn thân như nhũn ra, thở hồng hộc.

Vành tai bị đầu lưỡi mềm mại đối phương liếm lấy, điểm mẫn cảm không ngừng bị phá quét, Trầm Mộc Bạch khóe mắt ửng đỏ, trong mắt phủ đầy hơi nước, khó nhịn chống cự phí công.

Đúng, cô bởi vì mấy năm này trừ bỏ quay phim chính là ở nhà, cơ hồ không làm qua vận động gì. Mà Dụ Cảnh Thần khí lực lớn đến không thể tưởng tượng nổi, dễ dàng liền có thể gông cùm xiềng xích lại động tác của mình.

Trầm Mộc Bạch bị hắn làm cho trầm thấp nghẹn ngào, "Cảnh Thần.. cậu đừng như vậy.."

Dụ Cảnh Thần trong mắt nổi lên một chút cảm xúc màu đen, hắn dùng giọng trầm thấp nói, "Tôi nhìn thấy đầu đề giải trí buổi sáng hôm nay."

Nồng đậm đố kị cùng ghen ghét cơ hồ muốn đem Trầm Mộc Bạch bao phủ lại, cô thở một hơi nói, ".. Cái kia cũng là giả."

Dụ Cảnh Thần cười khẽ một tiếng nói, "Tôi biết là giả." Hắn ngữ khí chìm xuống dưới nói, "Thế nhưng là tôi vẫn là rất không vui."

Hắn vừa dùng tay ôn nhu vuốt ve Trầm Mộc Bạch, vừa dùng thanh âm khàn khàn ám trầm tiến đến bên tai cô nói, "Hiểu Tinh tỷ, tôi vẫn luôn nhớ kỹ em đêm đó say rượu nói qua, tôi đã tưởng thật."

Trầm Mộc Bạch trầm thấp thở phì phò, dùng con ngươi ướt át nhìn sang, một mặt mờ mịt vô phương ứng đối.

Dụ Cảnh Thần thực sự là yêu chết cái bộ dáng này của cô, hầu kết không khỏi có chút nhấp nhô, toàn thân đều khô nóng lên, "Em đã nói, tôi được chú ý, tương lai của em tất cả đều dựa vào tôi."

Trầm Mộc Bạch thần sắc trong nháy mắt trống không, cô gian nan hỏi thăm hệ thống "Ta có nói qua câu nói này?"

Hệ thống lạnh lùng lặp lại lời nói đêm đó, "Cảnh Thần, cậu nhất định phải được chú ý, tương lai của tôi liền dựa vào cậu, ha ha."

Ha ha tự nhiên là hệ thống trào phúng, chỉ là Trầm Mộc Bạch lúc này không có tâm tình gì cùng nó dỗi, cả người phảng phất bị sét đánh một dạng, phát không ra bất kỳ thanh âm gì.

Dụ Cảnh Thần cúi người hướng về cái trán cô một đường mút hôn xuống, một bên giọng khàn khàn nói, "Hiểu Tinh tỷ, tôi đã làm được."

Đánh chết Trầm Mộc Bạch cũng không nghĩ ra, Dụ Cảnh Thần những năm này cố gắng, cũng là vì một câu của cô khi say rượu.

Chỉ là hiện tại nói cái gì cũng không kịp, chẳng lẽ muốn nói cái kia cũng là ta uống rượu nói năng bậy bạ, ngươi đừng coi là thật, chỉ sợ tâm tình đối phương sẽ càng thêm không thích hợp được không.

Cô chỉ có thể run rẩy ý đồ cứu vãn trinh tiết còn lại một chút cuối cùng, "Cảnh Thần, cậu trước để cho tôi suy nghĩ một chút."

Dụ Cảnh Thần hôn không có ngừng lại, thuận theo cái cổ trắng nõn thon dài của cô một đường mà xuống, ở phía trên lưu lại một cái dấu vết mập mờ, hắn ngẩng đầu, mắt sắc đen thành một mảnh nói, "Hiểu Tinh tỷ còn muốn để cho tôi chờ bao lâu, mấy năm hay là cả một đời?"

Trầm Mộc Bạch nhất định á khẩu không trả lời được.

Dụ Cảnh Thần nhẹ nhàng cười, hắn ngữ khí thản nhiên nói, "Em biết không? Mỗi khi tôi chỉ cần trông thấy em và nam nhân khác đứng chung một chỗ, tôi liền hận không thể bỏ xuống trong tay tất cả, chỉ muốn đem em giam lại, ai cũng đừng nghĩ nhìn thấy."

Bình luận

Truyện đang đọc