MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Nam sinh sắc mặt trong phút chốc trở nên khó coi, miễn cưỡng cười cười nói, "Bằng điều kiện của cậu, nam sinh dạng gì không có, cần gì phải coi trọng Quý Thư cái con mọt sách kia, không thích nói chuyện lại không tình thú, một cái bạn trai như vậy, mang đi ra ngoài đều không thể diện."

"..."

Trầm Mộc Bạch vốn là có chút buồn bực, bị nam sinh này nói lải nhải một hồi, không thèm để ý.

Nam sinh tự chuốc nhục nhã, lầm bầm một câu quay đầu.

Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên vừa ra khỏi cửa, trong phòng học liền náo nhiệt.

"Các cậu buổi sáng hôm nay xem tin tức hay không?" Một nam sinh có chút béo kêu la một tiếng.

"Không có xem, sao vậy?"

"Có cái tin tức lớn gì sao?"

Mấy học sinh hào hứng, hỏi một câu.

Nam sinh đứng ở trên ghế nói, "Tôi cam đoan nói ra hù chết các cậu."

"Đến cùng tin mới gì nha, tên mập cậu mẹ nó lại úp úp mở mở, lão tử có thể đánh người nha."

Học sinh vốn không có hứng thú không khỏi quay người, hai mắt tràn đầy cũng là bát quái tìm tòi.

Sau khi gây nên lòng hiếu kỳ cùng chú ý của chúng bạn học, tên mập cười hắc hắc, trên mặt mụn đều muốn chen thành một chỗ, "Buổi sáng hôm nay tôi nhìn thấy một cái tin tức án giết người, nghe nói người trong một nhà hàng đều bị giết. Các cậu là không biết cái ảnh chụp kia có nhiều máu tanh, chỗ kia đồ ăn cũng đều là màu đỏ, chậc chậc chậc, từng khối thịt người, đều ào ào ào rơi trên bàn ăn, hiện tại cảnh sát đang đuổi bắt hung thủ giết người đó."

Trong lớp có nữ sinh chút nhát gan đầu tiên là chịu đựng không nổi, "Đây cũng quá tàn nhẫn đi."

"Quả thực là phát rồ."

Mấy nam sinh bình thường thích xem thám tử không khỏi có mấy phần hưng phấn, "Nhà hàng nào? Chết bao nhiêu người?"

"Buổi trưa hôm nay chúng ta cũng đi xem chứ."

Tên mập nói, "Liền cách trường học chúng ta không xa, đi mấy con phố đã đến. Tựa như là mới vừa buôn bán liền bị giết, hung thủ cười toe toét từ cửa chính đi ra ngoài, về sau có người báo cảnh sát, hiện tại không biết bị bắt không."

Đây là chuyện thời điểm tiết thứ hai phát sinh, tên mập ngày bình thường liền thích phân tán tư tưởng, thích xem tin tức loại vật này. Cho nên không có người hoài nghi tính chân thực của chuyện này, nhắm trúng một ít học sinh sợ hãi, nhất là người về nhà đi qua con đường kia.

"Lục Huyên, tôi đưa cậu về nhà."

"Đúng vậy, sợ cái gì, chúng ta kết đôi trở về chứ, lại nói, không phải còn có cảnh sát sao."

"Đúng nha, có cảnh sát tại sợ cái gì."

Mấy câu nói đó phảng phất trở thành thuốc an thần trong lòng một số người, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Liền tại thời điểm bọn họ thảo luận vụ án, nam sinh trước bàn Trầm Mộc Bạch xoay người nói, "Mục Lam, hôm nay tan học tôi đưa cậu trở về."

Cô ngước mắt, cong cong con ngươi nói, "Bạn học Tôn, chính tôi có chân, còn nữa, nhà tôi không ở bên cạnh chỗ kia cảm ơn."

Tôn Gia Chí không khỏi ngẩn người, mặt đỏ hồng nói, "Tôi không phải lo lắng cậu sao, lại nói, tội phạm giết người kia ung dung ngoài vòng pháp luật, vạn nhất nếu là lại xuất hiện làm sao bây giờ?"

Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, "Nếu là tội phạm giết người xuất hiện thì làm sao?"

Tôn Gia Chí nghĩ nghĩ, lắp bắp nói, "Tôi bảo vệ cậu."

Trầm Mộc Bạch buồn cười nói, "Cậu chính là bảo hộ chính cậu cho thật tốt."

Cô nói xong, hướng về nam sinh tóc đen ngồi ở bàn bên nói, "Quý Thư, có thể mượn cậu vở ghi chép dùng một chút sao? Tôi hôm nay bị phân tán tư tưởng một chút, quên ghi."

Đối phương ngửa mặt lên, nhìn cô một cái, vành tai đỏ hồng, trong tay đem vở ghi đưa tới.

Tôn Gia Chí nhìn thấy, không khỏi trừng mắt, "Quý Thư, tôi cho cậu biết, Mục Lam cậu ấy là sẽ không thích loại nam sinh như cậu."

*

Liên quan tới đổi vị diện (Lời tác giả)

Nói như thế nào đây, bản này năm 2016 thì đã có dàn ý rồi, năm 2017 mới mở hố, đề tài câu chuyện cũng là nghĩ thật kỹ, cũng ở trong giấy ghi sắp xếp tốt trình tự, theo thứ tự mà viết.

Mỹ nhân ngư là nửa đường đột nhiên có ý tưởng vạch ý, lúc ấy chẳng qua là cảm thấy chơi vui, sau đó an bài cho nam chính biến thái cũng không có suy nghĩ nhiều. Mỗi ngày đều là vạch tìm ý, vận tốc rất chậm, dàn ý cũng cần nghĩ thật kỹ.

Cho nên thời điểm hai ngày này ta kẹt ý tưởng lại cảm thấy rất khó chịu, cặn bã càng không phải là mong muốn ban đầu của ta, có thể sẽ để cho các ngươi rất thất vọng, nhưng ta vẫn là quyết định trước viết xuống cái thế giới tiếp theo, đem chuyện Nhân ngư gác lại đến đằng sau, về phần có thể tiếp tục viết hay không còn phải xem linh cảm cụ thể.

Ta không muốn viết nội dung cốt truyện miễn cưỡng trống rỗng đến qua loa các ngươi.

Rất xin lỗi, ngày mai thay thế thế giới mới, các tiểu thiên sứ đã mua qua hai chương đến lúc đó chỉ cần một lần nữa download hoặc thêm giá sách mới liền tốt.

Qwq thật xin lỗi.

Thời gian cũ gặp.

* * *

Ta nghĩ trong lúc tác giả viết truyện này, trước cái vị diện này là viết vị diện về Mỹ nhân ngư nhưng sau đó kẹt ý tưởng hay sao đó mới không tiếp tục viết mà viết qua vị diện này. Nên mới có lời tác giả này đó.

Bình luận

Truyện đang đọc