MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Cả ngày, nam nhân tóc đen đều ở trong trạng thái bận rộn.

Trầm Mộc Bạch cảm thấy hắn trong trăm công ngàn việc thỉnh thoảng còn nhìn mình chằm chằm một hồi, cũng là chịu phục đến không được.

Thời gian tiếp theo, Hạ Trạch Vũ dựa vào thủ đoạn cùng quyết đoán của mình áp chế những dư luận đến từ cao tầng, đồng thời thu hồi quyền lợi của bản thân.

Đã tin tưởng không được bao lâu, tập đoàn Hạ thị liền một lần nữa biến trở về thiên hạ của hắn.

Trầm Mộc Bạch cỗ thân thể này vốn là có chút dinh dưỡng không đầy đủ, lại trải qua trong khoảng thời gian này điều trị, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng biến thành càng ngày càng êm dịu, dáng người không có gì đáng xem cũng biến thành có chút nở nang lên.

Chung quanh hộ vệ như hình với bóng theo bên người, cái gì nhân thân tự do cũng là cẩu thí.

"Tiên sinh, ngài cùng bác sĩ Phương hẹn xong thời gian định tại ba giờ rưỡi chiều." Quản gia tới thấp giọng nói.

Hạ Trạch Vũ nhẹ gật đầu, "Tôi đã biết."

Vốn dĩ đang yên tĩnh ăn cơm Trầm Mộc Bạch hiếu kỳ ngẩng đầu lên, hướng về nhìn bên này nhìn tới.

Hạ Trạch Vũ tiếp xúc đến ánh mắt cô, nhàn nhạt giải thích nói, "Chỉ là một vị bác sĩ tâm lý trước kia."

Bác sĩ tâm lý?

Trầm Mộc Bạch ngẩn người, "Cần tôi né đi sao?"

"Ở lại bên cạnh anh." Hạ Trạch Vũ dùng khăn giấy lau lau một lần khóe môi, giơ tay nhấc chân quý khí là bẩm sinh.

Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu.

Trong lòng lại là nghĩ đến, Hạ Trạch Vũ tại sao phải xem bác sĩ tâm lý, hắn bây giờ nhìn lại rất bình thường nha.

Ba giờ rưỡi chiều, vị bác sĩ Phương kia đến đây.

Bác sĩ Phương dưới sự hướng dẫn của nữ bộc, đi vào trong phòng khách, nhìn thấy nữ nhân bên cạnh nam nhân tóc đen về sau, hơi ngẩn người một chút, ngay sau đó cười nói, "Hạ tiên sinh, chúc mừng."

Hắn chỉ là chuyện tai nạn xe cộ tỉnh lại, chỉ bất quá nhìn thấy hai người động tác thân mật, trong lòng vẫn là rất kinh ngạc.

Hạ Trạch Vũ nhẹ gật đầu, giới thiệu nói, "Vị này là vị hôn thê của tôi, cũng là phu nhân của tôi."

Bác sĩ Phương hiểu ý nói, "Chào phu nhân, tôi là bác sĩ tâm lý của Hạ tiên sinh, Phương Tân Kiệt."

"Chào ông." Trầm Mộc Bạch lễ phép trả lời.

Nữ bộc rất nhanh đưa tới nước trà điểm tâm đãi khách, sau đó lui ra ngoài.

Bác sĩ Phương trực tiếp mở chủ đề nói, "Hạ tiên sinh, khoảng cách lần trước chúng ta gặp mặt đã có thời gian hai năm, hiện tại cậu nhìn lên trạng thái rất không tệ, đây có lẽ là bởi vì có chuyện tốt, tôi rất vui mừng."

Ông dừng một chút, mở miệng dò hỏi, "Xin hỏi cậu gần đây có mất ngủ hay không, cảm xúc nôn nóng bất an, hoặc là gặp ác mộng tình huống?"

Hạ Trạch Vũ ôm eo người bên cạnh, tiếng nói bình tĩnh nói, "Không có."

Bác sĩ Phương rất là kinh ngạc, ông biết rõ tình huống hiện tại của Hạ Trạch Vũ rất là không tệ, nhưng là cũng không nghĩ ra vậy mà lại khôi phục được tốt như vậy, nghĩ đến có thể là bởi vì vị hôn thê, như vậy, đối phương nhất định là rất yêu nữ nhân bên cạnh hắn kia.

Không khỏi mỉm cười nói, "Cái kia vấn đề của tôi hỏi xong, Hạ tiên sinh tình huống hiện tại rất lạc quan, chắc hẳn trong đó công lao phu nhân Hạ chiếm hơn phân nửa."

Hạ Trạch Vũ cúi đầu nhìn người bên cạnh, đôi mắt mang theo ôn nhu cùng yêu thương không dễ dàng phát giác, "Làm phiền Bác sĩ Phương."

Bác sĩ Phương đứng lên nói, "Không cần khách khí, cái kia Hạ tiên sinh, tôi liền đi trước."

"Quản gia, tiễn khách." Hạ Trạch Vũ đứng lên nói.

Sau khi Bác sĩ Phương rời đi, Trầm Mộc Bạch hỏi hệ thống, "Hạ Trạch Vũ tâm lý có vấn đề?"

Hệ thống "Chờ tôi điều tra tình huống một chút."

Cô uống một ngụm nước trà trong chén, nỗi lòng có chút không yên.

Hạ Trạch Vũ nghiêng thân hôn gò má cô một cái, tiếng nói trầm thấp, "Bệnh trước kia mà thôi, hiện tại đã không sai biệt lắm tốt rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc