MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Tại bên kia biển, mỗi ngày đều có ngư dân vớt lấy cá biển tôm biển, thời gian lúc mặt trời hạ xuống, liền sẽ đem thành quả hôm nay thu hoạch về đến nhà hưởng thụ một bữa tiệc lớn, hoặc là đợi đến ngày mai đem đi trên chợ buôn bán.

"Con nhặt được một cái vỏ sò xinh đẹp." Bé gái nhỏ có được tóc màu nâu sẫm cầm đồ vật trong tay chạy đến đá ngầm bên kia, hướng về phía cha mình nói.

Dây là ngư dân ở gần biển, bắt cá đã vài chục năm, giữ lại một cái râu quai nón, cười lên lại cho người ta một loại bộ dáng hòa ái chất phác, "Bảo bối thật giỏi."

Bé gái nhỏ đem vỏ sò màu hồng đưa tới, "Cha, cha xem."

Ngư dân tiếp nhận vỏ sò trong tay cô bé, toát ra thần sắc giật mình, "Bối Lệ thật lợi hại, ta bắt cá bắt lâu như vậy, còn chưa từng thấy vỏ sò đẹp như vậy."

Tiểu Bối Lệ nói, "Con là ở trên bờ cát nhặt được."

"Đại khái là nước biển xô vào." Ngư dân vừa nói, đem vỏ sò trả lại cho con gái, sau đó đem lưới thu hồi lại, thấy mấy con cá bên trong nhảy nhảy nhót nhót, thở dài một hơi, "Hôm nay khả năng không phải là một ngày đánh cá tốt lành."

Tiểu Bối Lệ sờ lấy vỏ sò, càng nhìn càng thích, nghe được câu nói này của cha, ngẩng đầu lên nói, "Chúng ta phải đi về sao?"

"Đúng vậy bảo bối, hôm nay mẹ con ở trên chợ mua đồ tốt, chúng ta phải nhanh chút trở về." Ngư dân đem cá bỏ vào giỏ cá, sau đó cầm lấy lưới nói.

Tiểu Bối Lệ lôi kéo tay ông, "Được ạ."

Lúc sắp đi, Tiểu Bối Lệ lưu luyến không rời nhìn biển cả, "Ngày mai chúng ta còn sẽ tới sao? Con muốn lại nhặt được vỏ sò như này."

Ngư dân nói, "Chờ thêm mấy ngày đi, cá giống như bị thứ gì hù chạy."

Tiểu Bối Lệ nhẹ gật đầu, lúc dư quang thoáng nhìn một đuôi cá màu lam nhạt trên mặt biển nhảy vào trong biển, sửng sốt một chút, "Cha."

Cúi đầu đếm lấy cá ngư dân hỏi, "Thế nào bảo bối?"

Tiểu Bối Lệ nói, "Con giống như thấy được Mỹ nhân ngư." Tiểu Bối Lệ chỉ mặt biển nói, "Ở đó, không thấy nữa."

Ngư dân đối với con gái mình nhà hồn nhiên cảm thấy mấy phần buồn cười, "Bảo bối, Mỹ nhân ngư chỉ là truyền thuyết, bọn họ là không tồn tại."

Tiểu Bối Lệ chần chờ nói, "Nhưng con thực nhìn thấy."

"Được rồi bảo bối, chúng ta nhanh lên trở về đi." Ngư dân thúc giục nói, hiển nhiên là không tin lời nói của Tiểu Bối Lệ hồn nhiên mà mộng ảo.

Tiểu Bối Lệ không cam tâm nhìn thoáng qua mặt biển, nhưng là chỉ có bọt biển vụn vặt, phảng phất cô bé vừa mới nhìn thấy, chẳng qua là giả tượng mà thôi.

Chờ ngư dân cùng con gái đi xa, Trầm Mộc Bạch mới từ trong biển bơi tới trên mặt biển, trông mong nhìn xem, "Ta cũng muốn ăn cá."

"Em gái thân ái, em tại sao lại chạy lên, bị tổ mẫu phát hiện bà ấy sẽ tức giận." Một Mỹ nhân ngư mỹ lệ từ đáy biển bơi lên đến, kéo lại tay tiểu muội nhà mình, quát khẽ nói.

Trầm Mộc Bạch lưu luyến không rời nhìn bờ biển, "Chị hai, em muốn xem thế giới của nhân loại là dạng gì."

Mỹ nhân ngư khẽ nói, "Thế giới loài người có cái gì tốt mà nhìn, lại không có nước biển, bọn họ vẫn yêu bắt cá ăn cá, thực sự là chán ghét."

Trúng đạn Trầm Mộc Bạch gian nan nghĩ, cô cũng muốn ăn cá.

Hiển nhiên Mỹ nhân ngư là không biết em gái nhỏ âu yếm của mình đang suy nghĩ gì, lôi kéo tay cô, liền hướng đáy biển bơi, "Dù sao thế giới loài người không tốt đẹp gì, em không cần cứ nghĩ đến chạy đến trên bờ, Mỹ nhân ngư là không có chân."

Đúng vậy nha.. không có chân.

Trầm Mộc Bạch vẻ mặt hốt hoảng nghĩ, nhịn không được từ khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt thương tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc