MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Nam sinh tóc đen mặt trắng nõn, từng chút từng chút đỏ lên, "Nhưng là.."

"Không có nhưng là." Trầm Mộc Bạch đi ra ngoài, hướng hắn phất phất tay, "Tôi đi rồi, bạn học Quý, buổi tối nhớ kỹ nếu có người kêu cậu mở cửa, vô luận là ai, cậu đều không được mở cửa, ngày mai gặp."

Tại thời điểm thân ảnh thiếu nữ biến mất ở trong tầm mắt, Quý Thư liền vội vàng đuổi theo, nhưng lại không nhìn thấy tung tích của cô.

Nghĩ đến câu "Tôi lo lắng cho cậu" kia, bộ ngực hắn có chút trướng nóng, ở nguyên chỗ dừng lại một hồi lâu, mới quay đầu trở về.

Ngày thứ hai, tin tức lại ra mấy người bị giết, cũng là phát sinh ở đây.

Các học sinh vốn lơ đễnh lập tức lòng người bàng hoàng lên, sáng sớm là ở chỗ này thảo luận nổi lên.

"Tại sao lại chết người rồi?"

"Trên tin tức nói, cùng ngày hôm qua hung thủ án giết người đầu tiên không phải cùng là một người, nhưng thủ pháp gây án cũng trắng trợn đồng dạng tàn nhẫn, rất có thể là một đoàn người."

"ahihi, đám cuồng sát nhân này đến cùng muốn làm gì."

Quý Thư nhìn thoáng qua bàn bên cạnh, không khỏi lo lắng, lúc này một chữ cũng nhìn không được, luôn luôn liên tiếp hướng về bên ngoài phòng học nhìn lại.

Lúc thân ảnh thiếu nữ xuất hiện ở trong tầm mắt, hắn thở phào một hơi.

Trầm Mộc Bạch ngồi vào trên ghế ngồi, chào hỏi một tiếng nói, "Quý Thư, buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành." Quý Thư nhịn không được nhìn cô một cái, ở thời điểm đối phương nhìn sang, yên lặng chuyển trở về.

Trầm Mộc Bạch từ trong túi xách lấy ra hai cái trứng luộc nước trà, đưa một cái đi qua, "Cho cậu."

Quý Thư do dự một chút, vẫn là nhận lấy, "Cảm ơn."

"Mục Lam, cậu nghe nói chưa? Buổi sáng hôm nay có án giết người." Tôn Gia Chí ngồi vào trên ghế ngồi bản thân, xoay người đối với sau lưng thiếu nữ nói, kỳ vọng trên mặt đối phương nhìn thấy một chút thần sắc sợ hãi, như thế là hắn ta có thể có cơ hội biểu hiện.

Trầm Mộc Bạch còn chưa kịp chú ý tin tức, "Không có."

Tôn Gia Chí có hơi thất vọng, nhưng nhắc đến án giết người, hắn ta không khỏi có chút tâm có sợ hãi, "Tối hôm qua một gia đình chết ở trong nhà mình, bị người chặt. Còn có thời gian lúc nửa đêm, một đám người từ bên trong KTV trở về, một nam nhân từ đường lớn chạy qua, đem bọn họ đều giết đi, mảng lớn máu cùng thi thể. Cùng loại vụ án ngày hôm qua giống nhau gây nên không ít thị dân bối rối, hiện tại trên internet dư luận nhấc lên một cỗ loạn triều, căn bản là không đè xuống được."

Trầm Mộc Bạch hỏi, "Cảnh sát đâu, bọn họ còn không có bắt được người sao?"

Tôn Gia Chí nuốt một ngụm nước bọt, "Không biết, bất quá tôi nghe một thân thích ở bên trong làm việc nói, bọn họ căn bản điều tra hung thủ không được. Cho dù có manh mối, theo dõi một chút liền gãy rồi."

Mặc dù nằm trong dự liệu, nhưng là thời điểm nghe được, Trầm Mộc Bạch vẫn là cảm thấy rất kinh ngạc, "Không phải nói bọn họ đang lúc giết người cũng là trắng trợn xuất hiện ở trong camera theo dõi sao?"

Tôn Gia Chí trầm mặc một cái chớp mắt nói, "Chuyện này không có như trong tưởng tượng của cậu đơn giản như vậy, cuồng sát nhân chỉ cần không có bị bắt lấy, bọn họ thì một đường gây án. Tôi nghe nhân viên nhà trường nói, bọn họ muốn áp dụng biện pháp bảo hộ cho học sinh, tóm lại, trong khoảng thời gian này chúng ta đều phải cẩn thận một chút."

Bọn họ thời điểm nói chuyện, Quý Thư nhịn không được có chút nghiêng mặt.

Trầm Mộc Bạch phát giác được ánh mắt của hắn, dò hỏi, "Sao vậy?"

Quý Thư lắc đầu.

Tôn Gia Chí trừng mắt liếc hắn một cái, nhỏ giọng thầm thì nói, "Mục Lam, cậu có thể tuyệt đối đừng cùng Quý Thư dính quan hệ, cậu xem hắn cái bộ dáng con mọt sách kia, nếu là gặp cuồng sát nhân, sao có thể bảo hộ được cậu."

Bình luận

Truyện đang đọc