MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Lam Hề nhìn người trong gương một chút.

Một đôi mắt hạnh xinh đẹp, mặt trái xoan hoàn mỹ vô hại, chân dài tinh tế, da thịt trắng noãn, nhất định chính là phù hợp nữ chính.

Cô ta cười đắc ý, trong đầu nhớ tới mấy người kia, nụ cười càng ngày càng ngọt ngào, "Ta sẽ đem cả đám các người đều công lược, thu sạch nhập trong hậu cung của ta."

"Mẹ, con đi học." Lam Hề kêu một tiếng, lòng tràn đầy nhảy cẫng đi mất.

Lam mẫu ngẩn người, "Đứa nhỏ này, làm sao mấy ngày nay tính tình trở nên nhảy lên như vậy."

* * *

"Tống Ninh, cậu có nhà không?" Lam Hề gõ cửa một cái, vừa nghĩ tới chính mình cái thanh mai trúc mã này, tâm tình càng ngày càng kích động.

Vậy đại khái chính là cái gọi ban công gần nước trước phải trăng nha.

Mặc dù Tống Ninh là một người khó khăn công lược nhất, nhưng cô ta tin tưởng cô ta nhất định có thể đem độ thiện cảm đối phương xoát tràn đầy.

Cửa bị mở ra, nhưng là lọt vào trong tầm mắt cũng không phải là Tống Ninh, mà là một vị phụ nhân.

Đối phương mỉm cười nói, "Là Tiểu Hề sao, Tống Ninh đã đi, con tìm nó có chuyện gì không?"

Lam Hề rất là thất lạc, "Đã đi ạ, lúc đầu muốn cho cậu ấy và con cùng nhau đi học." Cô ta cười cười nói, "Không sao, dì, con đi trước, gặp lại."

Tống mẫu ngơ ngác một chút.

"Đứa nhỏ này.."

Giống như trở nên có chút không giống.

Trước kia vẫn rất điềm đạm nho nhã thẹn thùng tới, bình thường tới nơi này làm khách đều không mấy câu.

Lam Hề nhìn chung quanh, rốt cục thấy được một cái thân ảnh quen thuộc, ánh mắt của cô ta hơi sáng.

Vội vàng đi theo, cùng một chỗ chen lên xe buýt.

"Tống Ninh." Cô ta kêu một tiếng.

Nam sinh hơi nghiêng mặt, hơi lãnh đạm nhìn qua, khuôn mặt tuấn tú không thể bắt bẻ.

Lam Hề không khỏi hô hấp cứng lại.

Tại trong các nam chính, Tống Ninh không thể nghi ngờ là người có nhân khí cao nhất kia.

Hắn gia cảnh không tính siêu việt, nhưng thành tích lại là vô cùng tốt, tính cách đạm mạc ít nói, vóc dáng một mét tám, cử chỉ nhấc chân bao giờ cũng không phải hấp dẫn lấy người khác nhìn chăm chú.

Giống như là một đóa hoa cao lãnh, không ai có thể bắt lấy hắn.

Chí ít bên trong rất nhiều người chơi, có thể đem độ thiện cảm của Tống Ninh xoát đến 100%, đến nay không có một người nào.

Lam Hề trước khi chưa có xuyên đến nơi đây, độ thiện cảm của Tống Ninh đối với cô ta vẫn là 0.

Hình ảnh 3D là một chuyện, tận mắt thấy lại là một chuyện khác, cô ta cuối cùng hiểu rõ những cái người chơi nữ kia vì sao lại điên cuồng mê luyến Tống Ninh.

"Có chuyện gì sao?"

Tống Ninh nhìn cô ta nói, trong mắt không có nửa điểm nhiệt độ.

Lam Hề tận lực dùng bản thân cười đến ngọt ngào một chút, "Không có việc gì, chính là muốn hỏi cậu, về sau có thể cùng nhau đi học sao?"

"Chúng ta rất quen?" Đối phương thản nhiên nói.

Lam Hề mặt cứng đờ.

Ngay sau đó, cô ta liền nhìn thấy đối phương ngồi lên chỗ trống duy nhất, đem trong cặp sách lấy ra, cụp mi mắt xuống, không có nửa điểm phong độ thân sĩ chút nào.

Lam Hề nhận lấy đả kích trí mạng.

Cô ta cảm thấy cỗ thân thể này dáng dấp không kém, vì sao độ thiện cảm của Tống Ninh vẫn như cũ một chút cũng không tăng.

Vẫn là 0.

Cô ta hít một hơi thật sâu, để cho mình đừng có gấp.

Dục tốc bất đạt.

Mấy cái nam chính đều ở Nam Lĩnh học cấp ba, đều có các đặc điểm.

Lam Hề tại sau khi xuống xe, theo sát tới, "Tống Ninh, mẹ tớ để cậu có thời gian tới nhà của tớ ăn cơm."

Nam sinh không quay đầu lại, thẳng tắp hướng về trước mặt đi đến.

Lam Hề nổi giận.

Một cỗ xe cao cấp ở cửa trường học dừng lại, một cái nam sinh đẹp trai người mặc hàng hiệu đi xuống.

Sau đó khá là không kiên nhẫn mở ra một cái cửa xe khác.

Lam Hề con mắt hơi sáng.

Lạc Tử Phong!

Nếu cô ta đoán không sai mà nói, một người khác trên xe chính là vị hôn thê của Lạc Tử Phong.

Bạch Lộ.

Bình luận

Truyện đang đọc