MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Mặc dù nói bởi vì cái này đồ ăn bọn họ mỗi ngày đều sẽ so khác người tốt hơn một chút, nhưng là phong mang tất lộ đồng thời cũng mang đến phiền phức.

Ngân tinh thần lực chỉ có D, Trầm Mộc Bạch đành phải đem công lao đều mò được trên đầu mình, tránh cho những người kia tới tìm hắn phiền phức.

"Đói bụng." Ngân nhìn chằm chằm cô, ngữ khí có chút ủy khuất nói.

Đôi mắt màu ngọc lưu ly xanh biếc nháy mắt cũng không nháy nhìn qua, thanh âm mềm mại mà đơn thuần.

Trầm Mộc Bạch ngẩn người, dịch dinh dưỡng còn có một số đồ ăn ban thưởng, đầy đủ chắc bụng một người trưởng thành, nhưng nhìn Ngân có chút tội nghiệp, cô vẫn là đem màn thầu trong tay mình phân một nửa, đưa tới, "Ăn đi."

Ngân không có tiếp nhận màn thầu của cô, chỉ là nhìn chằm chằm tay cô, có chút ngoẹo đầu, "Không muốn ăn cái này."

Trầm Mộc Bạch có chút kỳ quái nói, "Cậu không phải nói đói sao?"

Ngân ôm bụng, nhẹ gật đầu, ngữ khí mềm nhũn nói, "La Y, bụng ta thật đói nha."

Hắn ngửi mùi vị dễ ngửi trên người đối phương, con ngươi không hề chớp mắt.

* * * Thật muốn ăn La Y nha

Nhưng bây giờ còn không thể nhanh như vậy liền ăn hết, Ngân có chút uể oải nghĩ nghĩ.

Trầm Mộc Bạch lại là hiểu, dịch dinh dưỡng không có mùi vị gì, hơn nữa những thức ăn này căn bản không tính là thức ăn ngon gì, cô nhìn chằm chằm thanh tiến độ trên đầu đối phương vẫn như cũ là không, rơi vào trầm tư.

Cứ như vậy tiếp tục cũng không phải biện pháp, phải nhanh chút nghĩ cách rời đi quặng mỏ, sau đó chậm rãi thăm dò nhiệm vụ nội dung cụ thể là cái gì.

Thế nhưng không nói trước quặng mỏ thủ vững sâm nghiêm, hơn nữa muốn đến trạm không gian Mai Lô tinh cầu, quả thực không phải một chuyện dễ dàng.

Thời gian khởi công rất nhanh thì đến, Trầm Mộc Bạch sợ Ngân lạc đàn sau sẽ bị người để mắt tới, thế là toàn bộ hành trình để cho hắn một tấc cũng không rời đi theo.

Ngân thoạt nhìn không có cái tinh thần gì, một bộ uể oải suy sụp.

Trầm Mộc Bạch lo lắng thân thể của hắn xảy ra vấn đề gì, vội vàng dò hỏi, "Ngân, cậu thế nào?"

Ngân rất đói, hắn cắn môi một cái, tận lực dùng lực chú ý bản thân không muốn đưa tới trên người đối phương, "Không có việc gì, La Y."

"Đi, chúng ta đi tìm giám sát, để giám sát cho cậu nghỉ ngơi." Trầm Mộc Bạch nghĩ kéo tay hắn qua, lại bị tránh thoát.

Ngân ánh mắt trốn tránh, có chút ấp úng nói, "La Y, ta đi không nổi."

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt có chút lóe ra.

Trầm Mộc Bạch cho là thân thể hắn thật sự rất không thoải mái, do dự một chút cắn răng nói, "Cậu ngoan ngoãn ở lại đây chờ tôi một chút, tôi lập tức liền trở lại."

Ngân gật gật đầu, lộ ra một cái nụ cười suy yếu, "Được, La Y."

Hắn hiện tại chỉ muốn tỉnh táo thật tốt một chút, La Y ở chỗ này sẽ chỉ quấy nhiễu hắn, đến lúc đó hắn sẽ khống chế không nổi.

Trầm Mộc Bạch nghĩ không ra là sau khi cô rời đi không bao lâu, Guess liền dẫn người đến tìm Ngân gây phiền phức.

Quặng mỏ công nhân còn lại nhìn như không thấy, hoặc có lẽ là việc không liên quan đến mình, lạnh lùng cúi đầu làm lấy việc bản thân.

"Nhóc con." Guess vóc người cao lớn, tinh thần lực là C bởi vì gã giết mấy người bình thường, cho nên liền bị lưu đày tới hầm mỏ này.

Vốn dĩ từ xa xa nhìn thằng nhóc này đã cảm thấy bộ dáng rất không tệ, hiện tại ở gần nhìn, chỉ cảm thấy càng thêm đáng yêu, giống như là đóa hoa ấm nuôi dưỡng ở bên trong nhà, làm cho lòng người sinh thương yêu.

Đáng tiếc là, gương mặt này lại bị dơ bẩn tro bụi bao bọc lại.

Ngân bị bọn họ vây lại, trên mặt không có chút nào thần sắc bối rối, ngược lại có chút nghiêng đầu một chút, dùng đôi mắt sạch sẽ màu ngọc lưu ly xanh biếc nhìn sang.

Thoạt nhìn rất là hồn nhiên ngây thơ đáng yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc