MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Quý Thư thấy thế, phản ứng đầu tiên chính là tới trợ giúp.

Trầm Mộc Bạch nói, "Cậu đi mau."

Cùng lắm thì chính là dùng tích phân, dù sao nam chính là tuyệt đối không thể chết.

Quý Thư chần chừ một lúc, không nghe lời cô nói.

Trầm Mộc Bạch cắn răng, không để ý trên đầu đau đớn, liền đoạt rìu đi.

Đúng lúc này, nữ nhân váy đỏ chỉ dùng lấy một cái tay liền đem rìu giương lên, dưới thần sắc kinh khủng của cô, cười khanh khách muốn chặt xuống.

Quý Thư giẫm ở chỗ ngồi sát vách, đạp đi qua, đem nữ nhân hung hăng đẩy ra.

Sau đó một lần nữa kéo tay Trầm Mộc Bạch, vừa muốn chạy, liền bị một cái tay bắt được chân.

Nữ nhân váy đỏ ngửa mặt lên, dùng thanh âm mềm mại ngoẹo đầu, "Đi đâu nha."

Ở tại trên mặt ả vết máu đã đọng lại, khóe miệng liệt cười bộ dáng đáng sợ dị thường, huống chi, ả còn dùng cái tay còn lại nắm lấy cái thanh rìu kia, xoạt xoạt xoạt xoạt bắt đầu chuyển động.

Trầm Mộc Bạch vội vàng nói, "Quý Thư, cậu đừng để cho cô ta cầm lấy rìu." Sau đó cả người cưỡi lên trên người nữ nhân, cắn răng cùng hệ thống đổi một cây dao.

Quý Thư đang cùng nữ nhân cướp rìu, hắn thoạt nhìn rất cố hết sức, trên cánh tay gân xanh đều bộc phát lên.

Trầm Mộc Bạch giơ tay lên rút đao, do dự một chút, vẫn là hướng về chỗ cổ nữ nhân váy đỏ đâm tới.

"Phốc phốc"

Đây là thanh âm huyết nhục bị đâm vào trong máu thịt, nữ nhân méo mặt một chút, tròng mắt chuyển động nhìn chằm chằm người trên người ả.

Trầm Mộc Bạch hít một hơi thật sâu, dưới tay càng ngày càng dùng sức đâm xuyên đi vào, huyết dịch đỏ tươi nhiễm đỏ tay ngón tay cô, xúc giác dinh dính nhơn nhớt để cho cô có loại cảm giác ghê tởm buồn nôn.

Nữ nhân váy đỏ tròng mắt đi lòng vòng, tay cùng Quý Thư tranh đoạt rìu không động đậy được nữa, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Chết rồi?

Trầm Mộc Bạch sửng sốt một chút, đưa tay đi dò xét hơi thở đối phương, sau đó thở phào một hơi.

"Cô ta chết rồi?" Quý Thư ngồi trên mặt đất, ngụm lớn thở phì phò, thái dương mồ hôi giọt giọt rơi xuống.

Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu, từ trên người nữ nhân váy đỏ xuống tới nói, "Chúng ta đi thôi."

Quý Thư nhìn thoáng qua rìu trên mặt đất.

Trầm Mộc Bạch buồn cười nói, "Đừng nhìn, cái đồ chơi này quá nặng, chúng ta cầm nó cũng là gánh nặng."

Quý Thư lần này không chần chừ nữa.

Nữ nhân váy đỏ mặt hướng dưới nằm trên mặt đất, chỗ cổ huyết nhục tràn ra, máu tươi theo da thịt trắng nõn chảy xuống, vốn dĩ là tiên diễm váy đỏ lộ ra càng ngày càng chói mắt.

Rìu tràn đầy huyết dịch, ngưng tụ thành một cỗ, chậm rãi nhỏ giọt xuống.

Sống sót sau tai nạn Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, nhìn xem Quý Thư nói, "Chúng ta đi trước tìm vũ khí có thể phòng thân lại thuận tiện đeo."

Quý Thư nhìn cô không nói lời nào.

Trầm Mộc Bạch ngẩn người, "Sao vậy?"

Quý Thư nhìn cái thanh dao tiêm nhiễm máu kia, nói khẽ, "Cậu khi nào thì mang nó?"

Thiếu niên tròng mắt đen kịt nhìn chằm chằm cô, nhìn không ra cảm xúc bên trong.

Trầm Mộc Bạch trong lòng khẩn trương gấp, mở miệng nói, "Quý Thư, cậu tin tôi sao?"

Quý Thư trầm mặc xuống, nhẹ gật đầu.

Trầm Mộc Bạch nói, "Tôi hiện tại không có cách nào giải thích với cậu, về sau có cơ hội lại nói được không?"

Thiếu nữ con mắt giống như là có loại ma lực, cho dù trên người cô điểm đáng ngờ trọng trọng, Quý Thư cũng không khỏi tự chủ lựa chọn nguyện ý tin tưởng cô, "Được."

Bọn họ ai cũng không chú ý tới, vốn dĩ nằm trên mặt đất nữ nhân váy đỏ có chút méo cổ một chút, con mắt tích lưu lưu chằm chằm đi qua, ngay sau đó, khóe miệng toét ra một đường cong quỷ dị.

Trầm Mộc Bạch thở phào nhẹ nhõm, cười đưa tay ra, "Quý Thư, tôi sẽ bảo vệ cậu."

Nhìn chằm chằm cái tay trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, Quý Thư sững sờ một lần, còn chưa kịp nói chuyện, dư quang thoáng nhìn nữ nhân vốn dĩ đã chết rồi kéo lấy rìu của mình, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, tựa hồ là phát giác được ánh mắt của hắn, bờ môi toét ra, lộ ra một cái mỉm cười làm cho lông tơ người dựng đứng.

Bình luận

Truyện đang đọc