MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Cô gỡ một hàng xâu nướng, ngoắc gọi phục vụ viên thêm chút, còn nói, "Các người có cái gì muốn ăn liền gọi nha."

Bạn học nam gọi bia, nguyên một đám muốn cùng cô kính chén.

Trầm Mộc Bạch tửu lượng không tốt, bia cũng không động vào, liền lấy đồ uống thay thế.

"Vũ Phỉ, cậu không phải mới vừa nói có một việc rất vui muốn cùng chúng ta chia sẻ sao? Rốt cuộc là chuyện gì nha." Chu Mạn Hoa cố ý đề cao tiếng nói nói.

Lần này, có bạn học nhìn sang, thừa dịp có bia đồ nướng giúp hứng thú, liên tục phụ họa nói, "Tựa như là có chuyện như thế, Dương đại tiểu thư, nói ra để cho chúng ta nghe một chút chứ."

Dương Vũ Phỉ trong lòng cười đắc ý, vừa định mở miệng, liền truyền đến một đường thanh âm một chút bối rối, "Các cậu cũng ở đây sao."

Trên mặt cô ta lộ ra thần sắc kinh ngạc, ngước mắt nhìn lại, Tần Ý Hoa đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn xem bọn họ, ánh mắt lại là nhìn chằm chằm Lục Thiến.

"Oa, đây không phải Tần đại nam thần của chúng ta sao, thực sự là thật đúng dịp." Bạn học nam trong lớp lập tức nhận ra được.

"Đúng nha, hôm nay thật là một ngày tốt lành, Tần nam thần ngồi chung xuống ăn nha, sinh nhật Lục Thiến đó." Một nữ sinh ngữ khí mập mờ nói.

Tần Ý Hoa cười cười "Cái này không tốt lắm đâu, hơn nữa tớ còn có bạn ở bên kia chờ đây."

"Có cái gì không tốt nha, tất cả mọi người là bạn học, các cậu nói có đúng hay không?"

"Đúng vậy nha, khó có khi gặp được Tần đại nam thần, cậu liền để bạn của cậu cùng tới đi."

Bọn họ ngươi một lời ta một câu, hoàn toàn đem nhân vật chính đêm nay không để mắt đến không còn một mảnh.

Cũng may có người vẫn là có đầu óc, "Lục Thiến, cậu xem tất cả mọi người cùng học một trường, hôm nay lại là một ngày vui như vậy, để cho Tần nam thần ngồi xuống ăn chung chứ?"

Trầm Mộc Bạch gỡ xuyên gỡ tới nghiện, nghe vậy ngước mắt nhìn thoáng qua, nói, "Thêm một người cũng không quan hệ."

Tần Ý Hoa có chút khẩn trương đến nắm tay, sau khi cô ánh mắt dời đi, trong lòng rất là thất lạc.

Dương Vũ Phỉ thấy hắn ta mang theo bạn, bản thân lại chen đến bên cạnh Lục Thiến, kém chút nghiến răng.

Chu Mạn Hoa hừ một tiếng "Tiểu hồ ly tinh." Cô ta tràn đầy phẫn hận bênh vực kẻ yếu nói, "Thật quá đáng, Tần Ý Hoa thậm chí ngay cả tiếng chào hỏi đều không cùng cậu chào, hơn nữa hắn ta không ngồi bên này là có ý gì nha."

Cố ta không hề nghĩ tới, người khác muốn ngồi ở đâu muốn cùng ai chào hỏi cũng là ý nguyện cá nhân của người khác.

Dương Vũ Phỉ thần tình trên mặt cũng duy trì không được, cô ta mắt lạnh nhìn Lục Thiến một mực ăn không ngừng, trong lòng ác ý cơ hồ muốn tràn đầy ra.

Tần Ý Hoa đến rồi càng tốt hơn, liền để hắn ta nhìn xem, hắn thích nữ sinh không chỉ là một đứa con gái riêng, còn trong ngoài không đồng nhất, không phóng khoáng, chính là một đứa không coi ai ra gì.

"Ai, Vũ Phỉ, các cậu sao không ăn đồ ăn nha." Một người nữ sinh kinh ngạc nhìn lại.

Lúc này, tất cả mọi người mới phát hiện, đồ vật trước mặt Dương Vũ Phỉ mấy người căn bản là không có động đậy, ngay cả đồ uống cũng chưa uống qua một hơi.

Chu Mạn Hoa mấy người không có điều kiện gia đình giống Dương Vũ Phỉ tốt như vậy, hoàn toàn là nhìn đối phương ghét bỏ, cho nên mới theo không động. Lần này nghe được đám người nghi vấn, trên mặt có chút không nhịn được, nguyên một đám không lên tiếng.

Dương Vũ Phỉ lời nói lúc đầu ấp ủ lại lần nữa bị đánh gãy, trong lòng uất khí mười phần, ngay cả khẩu khí cũng không tốt hơn chỗ nào, "Hôm nay thật sự là ngại quá, tôi không có gì khẩu vị."

Nói thì nói thế, mọi người cũng lập tức hiểu lý do cô ta vì sao không ăn, nguyên một đám dời đi chủ đề.

"Cái này không tốt lắm đâu, hôm nay sinh nhật Lục Thiến, coi như không thấy ngon miệng, đồ uống dù sao cũng nên uống chứ." Tần Ý Hoa khẽ cau mày nói.

Dương Vũ Phỉ nghe Tần Ý Hoa vì Lục Thiến nói chuyện, kém chút không ghen ghét đến bạo tạc, lạnh a một tiếng nói, "Vốn là có khẩu vị, chỉ là hôm nay vừa lúc đã biết một việc, liền lập tức không có khẩu vị gì."

Bình luận

Truyện đang đọc