MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Trầm Mộc Bạch lại bị đại thiếu gia cản lại.

Cô hướng bên trái đi xuống, đối phương lập tức khó chịu, dang một cái tay tới nói, "Cô dám trốn tránh tôi?"

"Làm gì?" Trầm Mộc Bạch cảm thấy hiện tại mình cũng là phu nhân có chồng, nên thích hợp cùng những nam sinh khác giữ một khoảng cách.

Cảm nhận được thiếu nữ ghét bỏ cùng kháng cự, Lạc Tử Phong hơi trọn tròn con mắt, chất vấn, "Đồ vật trên mặt bàn Tống Ninh có phải là vô đưa hay không?"

Sáng loáng đặt ở đó, giống như là tuyên cáo chủ quyền đồng dạng, hắn ta ghen đến răng đều chua.

Liền xem như mùi thơm bánh trứng gà cũng không cách nào khứ trừ.

"Đúng nha." Thiếu nữ hào phóng thừa nhận nói.

"Nữ nhân đáng chết, cô cứ như vậy thích chọc tôi tức giận?" Đại thiếu gia trong mắt hiển hiện một chút sắc mặt giận dữ, gắt gao trừng mắt nhìn người.

Trầm Mộc Bạch một mặt kỳ quái nhìn đối phương, "Tôi cho Tống Ninh không phải bình thường sao?"

Lạc Tử Phong, "Bữa sáng ái tâm của cô chẳng lẽ không phải nên cho bản thiếu gia sao?"

Hắn t nhẫn nại đã đến cực hạn, không dung được khiêu chiến dạng này.

Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, cười tủm tỉm nói, "Lạc Tử Phong, chúng ta kỳ thật xem như bạn bè tốt đi, dù sao hai nhà chúng ta lui tới lâu như vậy."

Lạc Tử Phong, "Cái gì?"

Trầm Mộc Bạch, "Nếu là bạn bè tốt mà nói, cái kia tôi giới thiệu với cậu một chút, Tống Ninh là bạn trai tôi."

Lạc Tử Phong, "..."

Thì ra mình hôm qua làm ra mọi thứ đều là vì thành tựu tình địch?

Đại thiếu gia tràn đầy nộ khí, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.

Con mắt cũng bốc hỏa, "Bạch Lộ, cô cũng đừng quên, chúng ta là có hôn ước."

Trầm Mộc Bạch khoát tay áo nói, "Loại đồ vật của thái gia gia kia, sao có thể chắc chắn đây."

Lạc Tử Phong, "..."

Lạc Tử Phong tức hổn hển trừng mắt bóng lưng đối phương rời đi, "Nữ nhân, cô sớm muộn sẽ hối hận."

Thẳng đến đại thiếu gia nhận được một cuộc điện thoại.

Lạc Tử Phong khí thế hùng hổ đứng ở trước bàn thiếu nữ, "Bạch Lộ, cô phải cùng tôi giải trừ hôn ước?"

Trong lớp không ít bạn học nhìn qua, nghe vậy nhao nhao lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Tống Ninh bất động thanh sắc nhìn lại.

Trầm Mộc Bạch ngửa mặt lên nói, "A, đúng vậy nha, thế nào?"

Lạc Tử Phong khó chịu nói, "Hắn có điểm nào có thể so với tôi?"

Trầm Mộc Bạch chống đỡ cái cằm, nhìn bạn trai mình, "Lớn lên so cậu soái hơn, cao hơn cậu, thành tích so với cậu tốt hơn.." Nghĩ nghĩ, bổ sung một câu, "Sẽ còn giúp tôi làm bài tập."

Lạc Tử Phong, "..."

Lạc Tử Phong nghiến răng nghiến lợi tuyên chiến nói, "Tống Ninh, hạng nhất lần này nhất định là tôi."

Tống Ninh nhìn Lạc Tử Phong, không mặn không nhạt nói, "Rửa mắt mà đợi."

Lạc Tử Phong hung hăng cười lạnh một tiếng.

Lam Hề có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Tại sau khi nam sinh thở phì phì ngồi xuống, cô ta dò xét hỏi thăm, "Bạn học Bạch muốn cùng cậu giải trừ hôn ước?"

Lạc Tử Phong nhìn cô ta một cái, "Cô không biết sao?"

Lam Hề chột dạ nói, "Tớ làm sao sẽ biết rõ."

Lạc Tử Phong cười lạnh nói, "Cái kia ảnh chụp chúng ta ngày đó hôn cha mẹ tôi như thế nào lại thu đến."

Lam Hề, "..."

"Đi ra, đừng quấy rầy tôi học tập." Lạc Tử Phong đối với hạng nhất tình thế bắt buộc, hắn ta muốn đem tên tiểu bạch kiểm này làm hạ thấp đi, để cho Bạch Lộ biết rõ, ai mới là người xứng đáng nhất bên cô.

* * *

Trầm Mộc Bạch tan học đi nhà Tống Ninh.

Cocacola trong khoảng thời gian này, vậy mà cao lớn hơn không ít.

Vừa thấy được cô, liền lập tức cọ đi qua, miêu miêu thét lên.

Tống Ninh đang làm bài tập, vẫn là hai phần.

Ngón tay thon dài nắm bút, ánh mắt lại là cách trang giấy, rơi xuống trên người cô gái cùng con mèo chơi đùa.

Đôi mắt thâm thúy nhìn không ra cái thần sắc gì.

Bình luận

Truyện đang đọc