MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Cô trên đường đi, đều có thể chú ý tới rất nhiều ánh mắt nhìn thêm tới.

Trình Dã câu môi, "Ăn cơm đi, anh trai em lại không phải Nhân Dân Tệ, suy nghĩ nhiều."

Trầm Mộc Bạch gắp một khối thịt hấp, nếm thử một miếng, tâm lý không thăng bằng, "So trường học của chúng em ăn ngon."

Trình Dã nói, "Ai bảo em không học tập cho giỏi, bằng không hiện tại cũng có thể cùng anh một chỗ bên trên."

Cô nói lầm bầm, "Anh cho rằng ai cũng giống như anh sao, học tập cùng uống nước một dạng đơn giản."

Hai tên nam sinh xô xô đẩy đẩy phía trước bên cạnh ngồi xuống, thỉnh thoảng nhìn qua một chút.

Trình Dã khẽ nhíu mày một cái.

"Trình An Tâm, đổi chỗ với anh."

Ăn cơm bên trong Trầm Mộc Bạch cũng là mờ mịt, "Thế nào?"

"Bảo em đổi lấy em liền đổi." Trình Dã nói.

Cô ồ một tiếng, cùng anh trai nhà mình đổi chỗ ngồi, tiếp tục cúi đầu ăn cơm trưa.

Hai bé trai kia vừa quay đầu lại, nụ cười trên mặt khi nhìn đến nam sinh tuấn tú, dần dần biến mất, sau đó ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái, chuyển trở về.

Trình Dã nhìn thoáng qua người, "Trình An Tâm."

Trầm Mộc Bạch cắn khoai tây một cái, vẫn rất mềm nhu, hơi nghiêng mặt, "..."

"Em ở trường học, có nam sinh đưa thư tình cho em hay không?" Đối phương thờ ơ nói ra.

Cô lỗ tai nóng nóng, vội vàng phủ nhận, "Không có."

Trình Dã nhìn người, "Thật không có?"

Trầm Mộc Bạch đem khoai tây nuốt xuống, "Ca, lúc này mới vừa khai giảng không bao lâu đâu."

Trình Dã không nói chuyện, một hồi lâu mới nói, "Có em cũng phải cự tuyệt cho anh, em còn nhỏ, không thể yêu sớm."

Cô ồ một tiếng, "Ca.. anh không muốn yêu sớm sao?"

Trình Dã nhìn chằm chằm người, "Không nghĩ."

Trầm Mộc Bạch nhìn chung quanh, trong trường học rất nhiều cái nữ sinh rõ ràng là đối với anh trai mình nhà có ngưỡng mộ, cô hạ giọng nói, "Thật không có sao?"

Trình Dã cũng thấp giọng, "Trình An Tâm, lời này của em là có ý gì, em muốn giật dây anh của em yêu sớm sao?"

Hắn hơi híp mắt nhòn người, "Sau đó em liền có lý do qua loa tắc trách anh có phải hay không?"

Trầm Mộc Bạch, "..."

Không phải, cô có ý tứ này sao?

Cô tranh thủ thời gian ngồi thẳng người, "Thật không phải, em chính là hiếu kỳ mà thôi."

Trình Dã nói, "Có anh ở đây, em nghĩ cũng đừng nghĩ."

Lão nhị lén lút nhìn một hồi, "Ai, các cậu nói đây có phải là bạn gái lão tam hay không."

"Không biết a, bất quá cô gái này dáng dấp thật là dễ nhìn." Lão tứ nói, một bên không quên hướng trong miệng nhét thịt kho, "Ăn ngon thật."

Lão lục nói, "Chúng ta còn phải xem bao lâu, tôi muốn trở về xem sách, năm nay liền phải thi tốt nghiệp trung học."

Lão đại vỗ đầu người một cái, "Nhìn cái gì, có so nhân sinh đại sự của lão tam có quan trọng không?"

Lão ngũ có chút không thở được, "Tôi nói, các cậu có thể đừng toàn bộ đều đè ép tôi hay không, người khác nhìn chúng ta liền cùng nhìn bệnh tâm thần giống nhau."

Lão nhị mau dậy, "Chúng ta cùng như làm tặc làm gì, đi qua chào hỏi chứ, đây là em dâu còn có chị dâu về sau của chúng ta."

Lão tứ cảm thấy có đạo lý, thế là cả đám đều sửa sang lại dáng vẻ, đi tới, "Lão tam, không giấu được nha cậu, cuối cùng là để cho chúng tôi bắt lấy."

Trầm Mộc Bạch uống một hớp nước, thình lình nhìn thấy mấy cái nam sinh xuất hiện ở trước mặt, nghi hoặc nhìn về phía anh trai nhà mình.

Trình Dã, "Các cậu sao lại tới đây?"

Lão đại chững chạc đàng hoàng, "Tôi còn chưa ăn cơm đâu, tôi muốn tới dùng cơm."

Lão tứ, "Đúng, chúng tôi chính là tới dùng cơm."

Lão Ngũ, "Tôi còn muốn ăn."

Trình Dã a một lần, "Cơm đâu?"

Lão nhị nói, "Chúng tôi chính là đến xem bạn gái của cậu."

Bình luận

Truyện đang đọc