PHÁ QUÂN MỆNH

Đối mặt với thanh kiếm giết người đầy sắc bén, Diệp Hạo nhếch miệng cười đầy khát máu.  

Anh quay đầu lại liếc nhìn Linh Hồ Uyển Nhi, thành thật mà nói trong lòng không phải kinh ngạc thì chính là nói dối  

Không ngờ rằng Linh Hồ Uyển Nhi sẽ giúp đỡ anh vào thời điểm quan trọng, dù chỉ là cũng nhắc nhở anh, sau này tuyệt đối có thể hiểu ra gì đó trong lúc chiến đấu.  

Chỉ một phút bất cẩn, thân diệt đạo tiêu!  

Soạt!  

Diệp Hạo di chuyển, vung đao ngăn chặn kiếm sắc, vậy mà không rút lui, giết về phía Linh Hồ Đức Nhân.  

"Quá điên cuồng!"  

Linh Hồ Đức Nhân tức giận mắng, Diệp Hạo thét một tiếng dài: "Thập tam đao Phong Ma, quần ma loạn vũ!”   

Nhanh nhanh nhanh...loạn loạn loạn...   

Đao quang kiếm ảnh, đao pháp của Diệp Hạo vô cùng hỗn loạn, dường như không hề có quỹ tích, nhưng Linh Hồ Đức Nhân nhịn không được mà trực tiếp hét lên.  

Đao đầu tiên của Thập tam đao Phong Ma, quần ma loạn vũ, Diệp Hạo vừa ngộ ra, cũng chỉ ngộ ra một chiêu này thôi, nhưng thế cũng đủ rồi!  

Ở bên kia, Linh Hồ Uyển Nhi nghe thấy tiếng gầm rú không ngừng của Linh Hồ Đức Nhân, nhìn thấy Diệp Hạo tỉnh táo lại, càng thêm dũng mãnh, khóe miệng cô ta không khỏi mỉm cười.  

Cô ta quay đầu nhìn hai người Linh Hồ Mộc Thanh: "Hai người trở về đi, tôi sẽ không ra tay, hôm nay tôi có lý do của mình, các người có thể tới trước mặt cụ tổ mách lẻo về tôi!"   

"Cô cả…"   

Sắc mặt Linh Hồ Mộc Thanh vô cùng ảm đạm, nhưng vừa nói ra một câu, sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi: "Dừng tay..."   

Phốc!  

Linh Hồ Uyển Nhi run rẩy dữ dội, phun ra một ngụm máu lớn, một thanh kiếm sắc bén đã đâm vào lưng cô ta.   

"Linh Hồ Ngọc Nhu, cô dám...khụ khụ...". Chưa nói hết câu Linh Hồ Uyển Nhi khụy xuống, chống kiếm xuống đất, nửa quỳ xuống.   

"Hahaha, Linh Hồ Uyển Nhi, cô dựa vào cái gì mà coi thường tôi, dựa vào cái gì mà xem tôi như một kẻ hèn mọn, tôi phải dạy cô một trận, một kiếm trả một kiếm…”  

Linh Hồ Ngọc Nhu rút kiếm ra, hét lớn như một kẻ điên, Linh Hồ Mộc Thanh nhanh chóng lao tới, hất Linh Hồ Ngọc Nhu ra.   

"Linh Hồ Ngọc Nhu, mẹ nó, em điên rồi, tìm chết à...", Linh Hồ Mộc Thanh gầm lên, tức giận đến run người.   

Cho dù không còn cách nào khác thì bọn họ cũng không thể làm tổn thương Linh Hồ Uyển Nhi, đây là giới hạn, giới hạn không thể phá vỡ nhưng Linh Hồ Ngọc Nhu lại làm điều này.   

"Em cứ như vậy đó, một kiếm trả một kiếm, em cũng là người của nhà họ Linh Hồ, dựa vào cái gì cô ta dám xem thường em?", Linh Hồ Ngọc Nhu phẫn nộ hét lớn.   

“Em có biết là cụ tổ sẽ không tha cho em không, ngay cả đại sư huynh cũng sẽ không buông tha em đâu!”, Linh Hồ Mộc Thanh tức giận, sao lại để con ả ngu ngốc này tới đây, như vậy bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.   

"Chẳng sao cả, em nghĩ thông suốt rồi, dù sao em chính là ả ti tiện, đại sư huynh cũng không thích em thì em đi, từ nay rời khỏi nhà họ Linh Hồ..."  

Linh Hồ Ngọc Nhu gầm lên, cầm kiếm quay đầu chạy về phía vực sâu, Linh Hồ Mộc Thanh rất tức giận, chỉ là hắn ta cũng không đuổi theo.  

Bình luận

Truyện đang đọc