PHÁ QUÂN MỆNH

Diệp Hạo không đuổi theo, một mình anh không thể giết được nhóm Lương Hồng, nói không chừng còn bị trọng thương.  

Sắc mặt Diệp Hạo u ám khó coi cùng cực, sư phụ bị châm biếm, bản thân lại bị gọi là ma đầu, khiến trong lòng anh rất ấm ức.  

Rồi đột nhiên, Diệp Hạo nhìn Linh Hồ Uyển Nhi, anh rảo bước đi đến, nắm lấy cánh tay cô ta, nhìn chằm chằm vào cô ta: “Linh Hồ Uyển Nhi, cô có chuyện gì không nói cho tôi biết không?”  

“Buông ta, anh làm tôi đau đấy!”, Linh Hồ Uyển Nhi tránh, đẩy tay Diệp Hạo ra.  

“Anh muốn nghe thật chứ, những chuyện này có thể sẽ tác động rất lớn đến anh đấy?”, Linh Hồ Uyển Nhi nói.  

Nhà Linh Hồ phải trông giữ Độc Cô Thiên Đao, tuy nhiên đây là chuyện bí mật, rất ít người biết đến.  

Đây là một bí mật trong bí mật, thậm chí đến đại trưởng lão nhà Linh Hồ cũng không biết.  

Có điều Linh Hồ Uyển Nhi lại biết, vì dù sao cô ta cũng là cháu gái ruột của ông cụ Linh Hồ.  

“Nói đi, tôi rửa tai lắng nghe!”, Diệp Hạo trầm giọng nói.  

Đây là chuyện bí mật, Linh Hồ Uyển Nhi nhìn quanh một vòng, kề sát tai Diệp Hạo nói.  

Đến mấy người Âu Dương Ngọc Quân cũng không cho nghe, Long Linh đứng nhìn tức ngứa cả răng, cô ta tò mò vô cùng.  

Diệp Hạo càng nghe sắc mặt càng âm sầm, sau khi Linh Hồ Uyển Nhi nói xong, anh nổi cơn thịnh nộ: “Đúng là tầm bậy tầm bạ, căn bản đó là vu oan giá họa, sư phụ của tôi quang minh lỗi lạc, còn cái ông Độc Cô…”  

“Suỵt…”, Linh Hồ Uyển Nhi vội ngăn không cho anh nói tiếp.  

Nhỏ giọng nói: “Có những chuyện không thể nói thẳng ra, nếu không sẽ dẫn đến họa chết người đấy, trong lòng anh hiểu rõ, tin tưởng là được rồi!”  

Ngực Diệp Hạo phập phồng, trong lòng đầy lửa giận, nhưng Linh Hồ Uyển Nhi nói đúng, chỉ cần bản thân anh tin tưởng Độc Cô Thiên Đao là được rồi, chỉ cần không nhục mạ sư phụ anh thì anh cóc thèm quan tâm người khác nghĩ gì.  

“Vậy cô thì sao?”  

Diệp Hạo bất ngờ nhìn Linh Hồ Uyển Nhi rồi hỏi: “Cô cũng cho rằng sư phụ của tôi là ma đầu sao?”  

Linh Hồ Uyển Nhi trợn mắt nhìn anh: “Hừ, tôi mà nghĩ thế thì tôi còn đi cùng anh chắc, đồ ngốc!”

Đúng rồi, nếu Linh Hồ Uyển Nhi cũng cho rằng Độc Cô Thiên Đao làm ra loại chuyện không thể tha thứ kia thì chắc chắc sẽ không đi cùng anh.  

Nhất định là Linh Hồ Uyển Nhi biết rõ sự tình bên trong, dù sao thì ông cụ Linh Hồ cũng là một trong những người tham gia năm đó.  

Diệp Hạo cười gượng, có điều lại thầm cảm động, không cần biết Linh Hồ Uyển Nhi có mục đích gì, anh đều nợ cô ta một món nợ ân tình.  

Có điều, Diệp Hạo cũng phẫn nộ vô cùng, tin tức giả này chắc chắn do Độc Cô Diên Khánh lan truyền ra.  

Ông ta thân là minh chủ của Liên minh Võ đạo, đại diện cho chính nghĩa một phương của giới võ đạo, lời nói của ông ta rất có trọng lượng, chỉ cần thêm dầu vào lửa là sẽ có rất nhiều người tin lời đồn này ngay.  

“Lão khọm già, sớm muộn sẽ có ngày tôi sẽ giết ông để báo thù cho sư phụ tôi”, Diệp Hạo thầm chửi rủa trong lòng.  

“Đúng rồi, tôi nhắc nhở anh, tên Lương Hồng kia chắc chắn sẽ lan truyền thân phận đệ tử Đao Ma của anh ra ngoài, sau này một khi thân phận anh bị bại lộ sẽ bị truy sát căng đấy!”, Linh Hồ Uyển Nhi trầm giọng nói.  

“Hừ, lại đám người tự xưng là vì chính nghĩa ấy hả?”, Diệp Hạo hừ lạnh, càng tự cho mình là chính nghĩa lại càng là đám chuyên dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.  

Anh khinh thường nhất cái loại đạo đức giả đó. 

Bình luận

Truyện đang đọc