PHÁ QUÂN MỆNH

Cán vàng thân bạc, lưỡi dao vảy cá chém ra ánh sáng giống hệt vảy rồng, vô cùng đẹp.  

Nói nó là một thần binh có thể chém sắt như chém bùn chẳng bằng coi nó là một tác phẩm nghệ thuật.   

Lão già Phiêu Miểu Cung sờ con dao Long Lân, ánh mắt phát sáng, quan sát kỹ lưỡng, cảm giác ông ta hận không thể cướp nó từ tay Diệp Phàm.   

Đây là một trong số những tác phẩm của đại sư Âu Dã Tử từ hơn hai ngàn năm trước. Cho dù trải qua hơn hai ngàn năm nhưng lưỡi dao vẫn sắc bén.  

Được gọi là thần binh đúng là không sai!  

Quan trọng hơn, con dao Long Lân có liên quan đến một truyền thuyết nên đã khiến ông ta động lòng.   

Lão già nghiêm túc nhìn Diệp Phàm: “Cậu nhóc, có thể chuyển nhượng con dao Long Lân này không, ông già này bằng lòng trả dù bất cứ giá nào đi nữa!”  

Diệp Phàm ngẩn người, nhìn lão già có ánh mắt như con sói đói, anh hơi chột dạ, vội vã lấy lại con dao Long Lân, vừa lắc cổ tay cái đã thu nó vào cơ quan trên cánh tay.   

“Tiền bối, chúng ta không quen biết gì, tôi không chuyển nhượng Long Lân đâu!”, Diệp Phàm nghiêm túc nói, thẳng thắn từ chối.  

Đùa gì vậy chứ. Long Lân đã cứu anh bao nhiêu lần rồi, sao có thể chuyển nhượng.  

Hơn nữa, vũ khí thần binh này là thứ độc nhất vô nhị.  

Ông già bỗng nóng vội: “Cậu nhóc, cậu chớ từ chối vội, chúng ta có thể làm bạn của nhau, toàn bộ công pháp ở Phiêu Miểu Cung, chỉ cần là những thứ mà ông già này có quyền định đoạt thì đều có thể đưa cho cậu”.  

“Sư phụ, thầy nói cái gì vậy…”, Lý Thanh Nguyệt đứng một bên bỗng kinh ngạc nói, từ trước đến nay, công pháp ở Phiêu Miểu Cung không được truyền cho người ngoài.   

Hơn nữa, địa vị của lão già ở Phiêu Miểu Cung quá cao, là trưởng lão cấp cao, các công pháp mà ông ta nắm trong tay có thể nói là nhiều đến đáng sợ.   

Lý Thanh Nguyệt lớn tiếng nói, đột nhiên đôi mắt lão già phát sáng: “Nguyệt Nhi, con vẫn chưa gả cho ai, hay là sư phụ kiếm cho con một ông chồng. Thầy thấy nhóc Diệp Phàm này cũng không tệ, hay hai đứa kết hôn đi…”  

“Diệp Phàm, anh bớt ảo tưởng!”, Lý Thanh Nguyệt bức xúc, hận không thể vả cho Diệp Phàm thừa sống thiếu chết.   

“Cậu nhóc, tôi có thể cứu người anh em của cậu khỏi nhà Âu Dương, thế nào?”, lão già không ngại ngần, nói tiếp.  

Diệp Phàm chau mày: “Tiền bối, chuyện này không cần ông nhọc lòng nữa!”  

Chỉ một con dao Long Lân thôi, ông già có cần trả giá đắt như vậy không?  

“Tiền bối, ông có chuyện gì phải không, nếu được thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ”. 

Suýt chút nữa Diệp Phàm phun nước miếng, gả Lý Thanh Nguyệt cho anh?  

Lão già này đúng là rất dám nói, mấy người bọn họ đều giật mình ngơ ngác, sắc mặt Lý Thanh Nguyệt sắp giận tím lại, trong lòng tức tối vô cùng.  

“Sư phụ, thầy nói linh tinh cái gì vậy, con không nhường Hàn Đàm Hương cho thầy nữa…”  

Lý Thanh Nguyệt đỏ ửng mặt. Dù sao Linh Hồ Uyển Nhi vẫn còn ở đây, lão già lại gán ghép vớ vẩn, đúng là không biết giấu mặt vào đâu.  

“Khụ khụ, tiền bối, chuyện này không được, tôi có vợ rồi, còn cưới thêm người nữa chắc tôi sớm xanh mộ!”, Diệp Phàm cười nói, có điều nhìn vào lại có cảm giác chế nhạo. 

Bình luận

Truyện đang đọc