PHÁ QUÂN MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói đến đây cũng khiến người ta cảm thấy có phần chua xót, nhưng rút 100 triệu từ công ty, Vu Hân Tuệ vẫn không thể đưa ra quyết định, dù sao cô cũng chỉ là chủ tịch tạm thời mà thôi.  

"Tiểu Vu, chú biết cháu rất khó xử, để làm tốt việc này, Hàn Húc Đông đã chuyển 80% cổ phần của tập đoàn Thiên Bảo cho chú".  

"Chú có thể lấy tập đoàn Thiên Bảo để thế chấp, tương đương với cháu lấy ra hàng chục triệu tệ, đây có lẽ không phải là vấn đề lớn, vả lại tập đoàn Thiên Bảo tương lai cũng sẽ kinh doanh tốt, sẽ không chỉ dừng lại ở con số này”.  

Thấy Vu Hân Tuệ trầm ngâm suy nghĩ, Hàn Tại Dần rèn sắt khi còn nóng, ông mở túi xách của mình và lấy ra một hợp đồng chuyển nhượng đã được công chứng từ trong đó.  

Nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Vu Hân Tuệ: “Tiểu Vu, đây là hợp đồng chuyển nhượng, đã có hiệu lực pháp luật, luật sư đang tiến hành các thủ tục còn lại …”  

Vu Hân Tuệ hơi ngạc nhiên, Hàn Húc Đông lại không tiếc giá nào như vậy mà giao lại tập đoàn Thiên Bảo cho Hàn Tại Dần.  

Phải biết rằng, động cơ giế t chết bà cụ Hàn lúc đầu của Hàn Bách Hào chính là vì có thể kiểm soát hoàn toàn tập đoàn Thiên Bảo.  

Tuy nhiên, tập đoàn Thiên Bảo đã không còn bao nhiêu giá trị, ngoại trừ một tòa nhà và khu đất đáng giá chút tiền, những thứ khác đều không đáng nhắc đến.  

Vu Hân Tuệ cẩn thận lật xem hợp đồng chuyển nhượng, là hàng thật, không phải là giấy tờ giả mạo.  

Cô thở dài một hơi nói: "Chú Hàn, chú phải suy nghĩ kỹ càng, nếu như thực sự cứu Hàn Bách Hào, đợi Hàn Tuyết trở về có thể nổi trận lôi đình, cháu không thể gánh nổi phần trách nhiệm này”.  

"Về việc sau khi Hàn Bách Hào ra ngoài, có gây ra ảnh hưởng gì trọng đại tới nhà họ Hàn, tới nhà chú hay không, cháu không muốn suy diễn chuyện này, chú phải tự mình nghiêm túc xem xét thật tốt”.  

“Cái này chú biết, chú sẽ gánh chịu mọi hậu quả, chú có thể hiểu được những khó khăn của cháu!”, Hàn Tuyết trầm giọng đáp.  

“Được, vậy thì cháu sẽ chiếu theo thủ tục bình thường, chú phải thế chấp tập đoàn Thiên Bảo, cho dù tập đoàn Thiên Bảo chẳng ra sao, nhưng cũng có chút giá trị, cháu có thể cho chú giá 60 triệu, cũng có nghĩa là bỏ ra 60 triệu tiền vốn cho chú!”   

60 triệu?  

Hàn Tại Dần sửng sốt, nhanh chóng nói: "Tiểu Vu, không phải là 100 triệu sao? Tại sao chỉ có 60 triệu, vẫn còn thiếu 40 triệu..."  

“Chú Hàn, cháu không thể trả thêm cho chú nữa, đây đã là mức định giá cao nhất của tập đoàn Thiên Bảo ở thời điểm hiện tại rồi, cho dù như vậy, cháu cũng đã phải chấp nhận rủi ro rất lớn rồi”.  

Vu Hân Tuệ kiên quyết nói, lấy ra 60 triệu đã là cực hạn, cô không thể ra giá thêm được nữa.  

Hơn nữa chuyện này còn giao dịch sau lưng Hàn Tuyết, nhưng Hàn Tại Dần là bố của Hàn Tuyết, cô cũng không biết phải làm sao.  

Hàn Tại Dần muốn tranh thủ thêm một chút nữa, nhưng Vu Hân Tuệ vô cùng kiên định, Hàn Tại Dần chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo: "Được rồi, 60 triệu thì 60 triệu, những chuyện khác để sau hãy nói!”  

"Cảm ơn chú Hàn đã thông cảm!"  

“Hợp đồng cháu giữ lại đi, chú về trước nói với bọn họ một chút”, Hàn Tại Dần đứng dậy đi ra ngoài, bóng lưng có chút quạnh quẽ.  

Bình luận

Truyện đang đọc