PHÁ QUÂN MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhị trưởng lão Bành Việt không ở đây thì vấn đề của ông ta chẳng có ai trả lời.  

Bành Việt rời khỏi Lăng Tiêu Sơn đến thành phố Cảng, một là để truy giết Diệp Phàm, thứ hai là để nâng đỡ thế lực mới, đã đem theo không ít đệ tử lợi hại trong tông môn nhưng hiện tại cũng chưa có một chút thành tích nào.  

Mấy vị trưởng lão ban đầu ủng hộ ông ta đã bắt đầu có chút bất mãn.  

Tông chủ Tề Đạo Đỉnh ngồi ở vị trí trung tâm chính giữa, sắc mặt cũng có chút không hài lòng, ban đầu Lăng Tiêu Sơn bọn họ để mặc Diệp Phàm kiêu ngạo, ra tuyên bố “hào hùng” không để Diệp Phàm sống quá ngày mười lăm giờ đã trở thành trò cười.  

“Đại trưởng lão, ông có suy nghĩ gì không?”. Tề Đạo Đỉnh nhìn đại trưởng lão Hạ Hồng.  

Hạ Hồng thấy Tề Đạo Đỉnh hỏi ông ta thì khẽ cau mày nói: “Tông chủ, tôi đề nghị để Bành Việt dẫn người rút lui về, Diệp Phàm này rất có thể sẽ phát động tập kích Lăng Tiêu Sơn!”  

“Đánh vào sơn môn chúng ta, Diệp Phàm có cái gan đó sao?”  

“Đúng vậy, đại trưởng lão. Tuy là nhị trưởng lão đã dẫn theo không ít những người tinh nhuệ nhưng chỉ cần chúng ta ngồi vững thì chuyện hắn ta tấn công sơn môn chúng ta chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới?”  

Liên tục có người nói ra, họ đều không cho là Diệp Phàm có lá gan đó.  

Hơn nữa Bành Việt đang ở thành phố Cảng, cho dù là tuyên chiến thì anh hẳn là phải tuyên chiến với Bành Việt trước.  

“Hừ, tự tin mù quáng!”. Hạ Hồng tức giận mắng một câu.  

“Sống nhàn nhã quen rồi nhỉ, tôi thật sự không biết nhờ đâu mà các ông lại tự cho mình hơn người như vậy. Diệp Phàm có thể cướp người từ nhà Âu Dương, quan trọng hơn là đám người sau lưng anh ta kìa, lẽ nào chỉ là hạng bèo bọt à?”  

“Lại nói đến nhà Âu Dương, Tiêu Lăng Sơn chúng ta so sánh với họ thì kém rất nhiều rất nhiều…”  

Lời của Hạ Hồng khiến bọn họ câm nín, không nói nên lời. Nhà Âu Dương đó chính là một trong những bá chủ ở Tây Nam, so với Tiêu Lăng Sơn bọn thì thực lực cách biệt rất lớn.  

“Tôi cho là lời của đại trưởng lão rất có lý, cần phải đề phòng Diệp Phàm tấn công Lăng Tiêu Sơn bất ngờ, để nhị trưởng lão điều động một ít nhân lực quay về!”  

“Tôi cũng đồng ý, sơn môn quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Tên điên Diệp Phàm này có thể làm ra bất cứ chuyện gì!”  

Không ít người đã nhận ra được tính nghiêm trọng, Tề Đạo Đỉnh liếc nhìn mọi người, gật đầu nói: “Vậy thì trước hết để cho nhị trưởng lão…”  

Ầm!  

Lúc này một âm thanh lớn vang lên từ bên ngoài, những người trong điện chính đều đột nhiên giật mình.  

“Không tốt rồi, có thể là Diệp Phàm đến rồi!”. Hạ Hồng nhướng mày, thấp giọng nói.  

“Hắn ta có thế nhanh như vậy sao?”  

“Tôi đi xem sao, xem xem rốt cuộc hắn ta có lớn gan như vậy không!”. Lục trưởng lão Ngô Tề Dân nói một câu rồi đứng dậy, chạy nhanh ra bên ngoài.  

“Liên lạc với Bành Việt, bảo ông ta dẫn mấy người giỏi trở về. Mặc kệ Diệp Phàm có dám tấn công Lăng Tiêu Sơn hay không, cũng phải khiến anh ta có đi mà không có về!”. Tề Đạo Đỉnh rống giận, cả người khí thế hừng hực.  

Cánh cổng bằng gỗ mạ vàng cổ điển đầy khí phách của Lăng Tiêu Sơn lúc này đã bị đập nát, có mười một người đang đứng ở ngoài cổng.  

Bình luận

Truyện đang đọc