PHÁ QUÂN MỆNH

Muốn cô ở lại đây niệm kinh, còn để Âu Dương Ngọc Quân và Long Linh đi tìm quả Phật Tâm, lông mày Hàn Tuyết cau chặt lại.  

Cô là vợ của Diệp Phàm, tìm quả Phật Tâm cũng là để Diệp Phàm khôi phục ký ức, vào núi tìm quả Phật Tâm có thể sẽ gặp nguy hiểm không lường trước được.  

Hành động lâm trận bỏ chạy như vậy khiến cô khó mà ra quyết định được.  

Thấy vẻ mặt khó xử của cô, Đức Tán Thượng Sư niệm một tiếng A Di Đà Phật, nghiêm nghị nói: “Thí chủ Hàn, Phật của tôi từng nói, vạn vật có linh hồn, thành tâm ắt đạt được, không giấu gì thí chủ Hàn, cô chính là Minh Vương Khổng Tước trong Phật giáo của chúng tôi”.  

“Cô có duyên với Phật giáo chúng tôi, nhưng rơi vào trần thế đã lâu, nay vén mây mù thấy được trời quang, thí chủ Hàn đang có chấp niệm chưa buông xuống được, nếu không cuốn Kinh Luật tầm thường này chỉ là mấy lời nhảm nhí!”  

Đức Tán Thượng Sư nói xong, Hàn Tuyết cực kỳ kinh ngạc, Đức Tán Thượng Sư nói cô là gì cơ?  

Minh Vương Khổng Tước?  

Đương nhiên cô biết Minh Vương Khổng Tước, đó là bậc tôn giả, là một trong bốn đại pháp vương của đạo Phật.  

Đức Tán Thượng Sư lại nói đó là cô, sau khi Hàn Tuyết giật mình, liền cảm thấy buồn cười, bởi vì cô đoán ra gì đó rồi.  

Cô biết Phật giáo của Tây Tạng thần bí, nhưng cũng không ngờ rằng Đức Tán Thượng Sư lại muốn cô quy y cửa phật, tuy không nói rõ, nhưng cũng có ý đó.  

Hàn Tuyết cười nhạt, cô thấy chắc chắn phải nói rõ ràng: “Thượng Sư, tôi có chồng, có gia đình rồi, tất cả việc tôi làm đều chỉ vì tìm quả Phật Tâm, tìm lại ký ức đã mất của chồng tôi thôi”.  

Đức Tán Thượng Sư niệm một tiếng nam mô: “Phật nói, vạn vật tùy duyên, có là có, không là không, người xuất gia không nói dối!”  

Đức Tán Thượng Sư không khuyên Hàn Tuyết để cô tin tưởng, nhưng vẻ nghiêm trọng đấy lại khiến Hàn Tuyết cau chặt mày.  

Đức Tán Thượng Sư nói như vậy làm Hàn Tuyết cảm thấy mơ hồ, nhưng Phật giáo Tây Tạng quá bí ẩn, giống như có một lực lượng không thể nhìn thấu được.  

Điều đó khiến cô nhớ lại suy nghĩ bản thân sẽ quy y cửa Phật vừa rồi, thậm chí cô còn có cảm giác thân thuộc với Phật Đà, Hàn Tuyết càng thêm tin vào cách nói huyền bí này.  

Chả lẽ đúng là cô có duyên với nhà Phật?  

Cô nghĩ mãi không thông vấn đề này, lắc đầu hỏi: “Đức Tán Thượng Sư, nếu như họ đi tìm thì có gặp nguy hiểm không?”  

“Chướng ngại phía trước không rõ được, Phật nói nếu có đủ lòng thành thì sẽ trở thành Phật, tất cả đều cần Phật duyên của thí chủ Hàn…”, Đức Tán Thượng Sư nói một cách mơ hồ.  

Có điều, Hàn Tuyết cũng hiểu ra, chính là muốn mấy người Âu Dương Ngọc Quân đi tìm, cô ở lại đây niệm kinh Phật, dùng suy nghĩ như có như không của đạo Phật để chỉ đường đi lối bước cho Âu Dương Ngọc Quân và Long Linh.  

Hão huyền quá, Hàn Tuyết khó mà tin được, hơn nữa cô cảm thấy mấy người Âu Dương Ngọc Quân cũng không thể chấp nhận.  

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Hàn Tuyết nói: “Thượng Sư, tôi có thể bàn bạc với họ không?”  

Cô cho rằng chuyện này phải bàn bạc cùng bọn họ, bản thân cô không thể ra quyết định được.

Bình luận

Truyện đang đọc