PHÁ QUÂN MỆNH

"Đại nhật kim cang thủ ấn… các người vậy mà giành được bức cổ phật vàng ròng đó…", Phổ Đà ho ra máu, nói với vẻ khó khăn.  

"Gậy ông đập lưng ông, chết dưới tay môn thần thông phật môn của các người cũng đáng giá!"  

Diệp Phàm hờ hững nói, mỗi lần nói một câu máu trong miệng anh lại càng chảy ra nhanh hơn.  

Đồng tử của Phổ Đà dần dần giãn ra, trên mặt ông ta vậy mà hiện lên một tia giải thoát, dường như sắp về thế giới cực lạc Tây Phương.  

Bụp!  

Phổ Đà ngã đổ xuống đất, quần áo bị máu tươi nhuộm đỏ, ôm chặt lấy cơ thể.  

Lúc này mới thấy trên ngực ông ta có một dấu tay, hoàn toàn lõm vào trong.  

“Khụ…”  

Diệp Phàm ho ra một ngụm máu lớn, toàn thân run lên, chực ngã xuống.  

Lúc này, một bóng người lao tới như gió, ôm lấy Diệp Phàm sắp té nhào xuống đất.  

Trong mắt Hàn Tuyết, Diệp Phàm luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cho dù trước đây cô đối với Diệp Phàm không tốt,  

Cô đã từng nhìn thấy những con em võ đường bá chủ thế giới ngầm của thành phố Cảng cầu xin Diệp Phàm tha thứ, từng thấy Lâm Thanh Đế bị Diệp Phàm chém giết tới không còn manh giáp, từng thấy anh bốn phương vây giết trên du thuyền ngày ấy.  

Nhưng khuôn mặt Diệp Phàm tái nhợt toàn thân đều là máu tươi như ngày hôm nay, vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến.   

"Hàn Tuyết, anh tới đón em về nhà đây".  

Diệp Phàm nở nụ cười nhạt, nhưng vừa mở miệng liền nồng nặc mùi máu tanh ngọt, trào ra từ mũi.  

Hai mắt Hàn Tuyết nhòe lệ, lăn dài trên gò má rồi tí tách rơi xuống.  

Cô cắn chặt môi, cố gắng không để cho mình bật khóc.  

"Em đến rồi, em cùng anh về nhà".  

"Được!"  

...  

Năm ngày sau, bệnh viện số 1 của thành phố Cảng. Một chiếc xe lăn dừng lại dưới tán cây hoa quế, tận hưởng ánh chiếu tà ngũ sắc của mặt trời lặn  

Lúc này, một chiếc áo choàng được khoác lên.  

"Buổi tối, thời tiết hơi lạnh, phải chú ý giữ ấm!”  

“Nào, tới đây ngồi!”  

“Anh bị thương, còn chưa dưỡng tốt…”  

Người đẹp hờn dỗi, nhưng cũng không kháng cự lại người đang ngồi trên xe lăn, chỉ đành mặc anh dắt lấy tay ngọc của mình, ngồi xuống đùi anh.  

"Ôm em anh không lạnh nữa!", người ngồi trên xe lăn lộ ra một nụ cười xấu xa, ôm chặt lấy người trong lòng.  

“Đừng lộn xộn, trời còn chưa tối đâu?”, đột nhiên, người đẹp yêu kiều kêu lên một tiếng, vội vàng đè lại bàn tay to đang tác quái trên eo mình, hai má trắng nõn ửng hồng.  

"Vậy ý của em là buổi tối có thể?” 

Bình luận

Truyện đang đọc