PHÁ QUÂN MỆNH

Nhưng ông ta bắt buộc phải đỡ được, bởi khoảng cách giữa hai người là quá gần, có muốn tránh cũng rất khó.  

Tiết Trường Quân cắn mạnh vào đầu lưỡi, đan điền chợt nóng lên, kích phát tiềm năng lại một là một luồng khí mạnh mẽ bốc lên.  

Roạt!  

Trước mặt Tiết Trường Quân xuất hiện luồng khí, chặn đứng Đại Kim Cương Thủ Ấn của Diệp Phàm.  

“Đáng chết!”  

Tiết Trường Quân tức giận mà chửi, ông ta lại bị đẩy lùi về phía sau ba bước rồi mới dừng lại.  

Thế nhưng, Đại Kim Cương Thủ Ấn của Diệp Phàm giống như hình với bóng, và điều khiến ông ta càng kinh ngạc hơn nữa là khi các chưởng ấn chồng lên nhau đã tạo ra một nguồn sức mạnh vô cùng đáng sợ.  

“Chết!”  

Hai mắt Diệp Phàm đột nhiên nhìn chằm chằm, bảy chưởng ấn cùng giáng xuống, khiến tấm lá chắn bằng khí này nứt ra.  

Roạt!  

Tiết Trường Quân bị đánh bay, máu tươi trong miệng liền phun ra, sau đó là tiếng hét thê thảm.  

“Phù!”  

Toàn thân Diệp Phàm run lên, anh cũng ho ra một ngụm máu nhỏ.  

Cả bảy chưởng cùng chồng lên nhau, cho nên vượt quá sức chịu đựng của anh, vì thế tạo ra phản ứng mạnh.  

Thế nhưng, anh bắt buộc phải biết giới hạn của mình là tới đâu, còn Tiết Trường Quân lại là hòn đá mài rất tốt!

“Diệp Phàm, sao lại mạnh như vậy, giống như… giống như chiến thần vậy…”  

Người nhà họ Hàn ai cũng chột dạ kích động, chú tư của Hàn Tại Dần run rẩy nói ra một câu như vậy.  

Khiến người nhà họ Hàn xung quanh cũng đều đồng ý, ai có thể tưởng tượng được mới mấy tháng trước, Diệp Phàm còn bị người nhà họ Hàn châm chọc, không ai coi trọng.  

Giờ lại trở nên như vậy, đường chủ Võ đường cũng bị anh đánh bay, ho ra máu, cả người bị thương nặng.  

Hàn Húc Đông lại càng run rẩy, lúc này ông ta cảm thấy mình thật nực cười, vốn dĩ ông ta vẫn luôn muốn tìm một cơ hội dạy dỗ Diệp Phàm.  

Mà lúc này, suy nghĩ đó cũng tan thành mây khói. Ông ta đứng trước mặt Diệp Phàm cũng chẳng khác gì những con kiến hôi.  

Diệp Phàm lau vệt máu ở khoé môi, vẻ mặt có hơi đỏ ửng lên vì dùng quá sức. 

Bình luận

Truyện đang đọc