PHÁ QUÂN MỆNH

Diệp Phàm khom mình xuống, lặng lẽ di chuyển tới cửa sổ xe, cẩn thận trèo ra.  

Vừa rồi, theo bản năng anh liếc nhìn gương chiếu hậu, phát hiện có một tia sáng đỏ vụt qua.  

Giống như một ngọn lửa.  

Advertisement

Nếu là ở nơi khác hoặc là nơi mà họ từng sống, Diệp Phàm sẽ không nghi ngờ gì cả.  

Nhưng ở khu biệt thự này, mỗi tòa biệt thự này đều là những tòa nhà độc lập, được ngăn cách bởi mấy hàng cây, mỗi tòa biệt thự có ít nhất 4 chỗ để xe.  

Sẽ không có ai đỗ xe ở bên ngoài, đám người giàu có sống ở đây đều lái xe đi thẳng vào biệt thự.  

Advertisement

Diệp Phàm nhanh nhẹn như mèo, lặng lẽ tiến tới gần vị trí đốm đỏ vừa rồi.  

Giữa hai hàng cây sum suê rậm rạp, một chiếc xe màu đen đỗ ở đó, cành cây rũ xuống che kín thân xe, nếu như không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể nhìn thấy được.  

“Anh nói xem cậu cả bảo chúng ta ở đây nhìn chằm chằm thì có ích gì? Có thể bắt cóc được thằng con rơi kia sao?”  

“Tôi thấy cậu cả không thèm làm vậy đâu!”  

Một người đàn ông lộ ra vẻ khinh thường, một tay cầm chai coca, một tay cầm điếu thuốc.  

“Im miệng đi, suy nghĩ của cậu cả không phải thứ mà anh có thể đoán được đâu”.  

Người đàn ông bên cạnh nhỏ giọng mắng, thấy điếu thuốc trong miệng của người kia chập chờn không ngừng, anh ta lập tức bất mãn: “Hay anh dập thuốc đi, nhỡ đâu thằng con rơi kia nhìn thấy, thì sẽ gặp rắc rối lớn đấy”.  

“Đó là cao thủ đánh bại cả Diệp Hải của nhà họ Diệp đó!”  

“Xì, cứ tự dọa mình làm gì!”  

Người đàn ông trợn mắt, hút một hơi thuốc: “Bây giờ là xã hội hiện đại, cậu ta đánh đấm giỏi thế nào được? Không có thế lực lớn chống lưng, không có tiền, cái đồ vô dụng đó có thể đánh chết tất cả mọi người hay sao?”  

“Không sợ ăn đạn sao!”  

“Hay là anh ăn một viên đi?”  

“Biến đi, tự anh ăn đi!”, người đàn ông nở nụ cười thô tục.  

Anh ta cười vài lần, nhưng nhận ra chỉ có một mình anh ta đang cười, người bạn đồng hành của anh ta thì nhìn chằm chằm vào bên trái của anh ta, nhìn kỹ lại, khuôn mặt của đối phương lộ ra ra vẻ kinh hoàng.  

“Này, anh ngây người ra gì thế, đêm hôm mà sao mặt mày hãi hùng thế, thấy ma sao...”  

Người đàn ông chế nhạo người kia một câu, tiện thể quay đầu lại.  

“Ngậm miệng...”  

Khi người đàn ông định hét lớn thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, tiếng thét đã lên đến cổ họng lại phải nuốt xuống.  

Một khẩu súng lục đang dí vào trán của anh ta, nọng súng đen ngòm khiến anh ta sợ đến mức không cầm vững chai coca trên tay.  

Họng súng dí vào huyệt Thái Dương, anh ta có thể khẳng định đây là súng thật, chứ không phải đồ chơi.  

Người nói chuyện chính là Diệp Phàm, khẩu súng anh đang cầm là của người đàn ông mặc áo đen, khẩu súng lục Mark23 (bóng tối) thường được quân đội Mễ sử dụng, khẩu súng này là một trong những khẩu dễ dùng nhất trên thế giới.  

“Mở cửa xe ra, cút ra ngoài hết cho tôi!” 

Bình luận

Truyện đang đọc