PHÁ QUÂN MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Hạo đứng lên, mặt đen như đít nồi, trên trán còn dính ít bùn đất còn ướt đẫm sương mai.  

“Chậc chậc chậc...”, thấy thế Linh Hồ Uyển Nhi còn cười to hơn nữa, những ngọn gió lướt qua trước mặt cô ta như cũng khẽ run lên vậy.  

“Linh Hồ Uyển Nhi, cô đúng là tự chuốc khổ vào mình”, Diệp Hạo đứng dậy rồi đi vòng quanh người cô ta, Linh Hồ Uyển Nhi đang tươi cười bỗng hoảng hốt khi nhìn khuôn mặt tối sầm đó của Diệp Hạo.  

“Anh muốn làm gì?”  

“Bộp”.  

Còn chưa nói xong thì Diệp Hạo đã đánh vào phía sau lưng cô ta một cái, Linh Hồ Uyển Nhi hoảng sợ rồi nhanh chóng nhảy đi như một con thỏ vậy.  

Nhảy đi như thế khiến cho lưng cô ta đột nhiên đau nhức, khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng ửng hồng vì tức giận.  

“Diệp Hạo, anh muốn chết sao? Có tin tôi liều mạng với anh không?”  

Diệp Hạo chép chép miệng: “Muốn liều mạng cũng phải đợi vết thương của cô khỏi rồi lại nói tiếp, bây giờ, ngay lập tức, tôi cõng cô sẽ đi nhanh hơn một chút, nếu không thì tôi sẽ bế lên luôn, chọn 1 trong 2, nhanh lên”.  

“Anh...”  

Linh Hồ Uyển Nhi tức đến điên rồi, nhưng Diệp Hạo nói đúng, cô ta đi quá chậm, hơn nữa lại là một con đường xuống núi nhỏ hẹp, đi lại càng chậm nữa.  

Một là bế kiểu công chúa, hai là cõng sau lưng, Linh Hồ Uyển Nhi không do dự lâu mà tất nhiên chọn cõng trên lưng rồi, nếu không bế kiểu công chúa sẽ khiến cô ta xấu hổ chết mất.  

“Cõng đi, tôi leo lên lưng anh”.  

Linh Hồ Uyển Nhi đỏ bừng mặt leo lên lưng Diệp Hạo, một cảm giác cực kỳ mềm mại lập tức chạm vào lưng anh.  

Diệp Hạo chẹp miệng cười một cái, đây có tính là phúc lợi không?  

“Hít...”  

Diệp Hạo đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, Linh Hồ Uyển Nhi đang dùng hết sức lực véo tai anh.  

"Diệp Hạo, anh mà dám nghĩ linh tinh, tôi sẽ kéo đứt lỗ tai anh...”, Linh Hồ Uyển Nhi lập tức cảm thấy hối hận khi Diệp Hạo đứng dậy, như thế này thà để anh ôm còn hơn, bộ dáng run rẩy này khiến cho cô vừa xấu hổ vừa tức giận.  

Trên đường núi thỉnh thoảng vang lên những tiếng chửi bới và tiếng bạt tai giòn giã, hai người đi bộ hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến được đường cao tốc, Diệp Hạo mệt đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.  

“Cô là lợn ư, nặng như thế, lần sau chắc chắn không cõng cô nữa”, Diệp Hạo ngồi xổm một bên không vui nói.  

“Hừ, anh mơ à, đã được lợi rồi lại còn khoe mẽ, đúng là không phải đàn ông mà”, Linh Hồ Uyển Nhi đỏ mặt đạp anh một cái.  

Hơn nửa tiếng sau, 1 chiếc xe bus đi đến, hai người vội vàng leo lên xe.  

...  

Tứ Phương Tông nằm sâu trong núi, là một ngọn núi nổi tiếng để tu luyện võ công, cũng chính là một tông thuộc Cửu Môn Bát Tông, thế lực nằm mức giữa, cao hơn thế lực võ đường Lăng Tiêu Sơn một chút.  

Bình luận

Truyện đang đọc